Chương trước
Chương sau
Toại Cổ Kim quay sang nhìn hắn: “Ngươi chắc chắn không tưởng tượng được tinh vực Tổ nằm ở đâu”.

Diệp Quân mỉm cười nói: “Cô nói thế, ta cũng cảm thấy hơi tò mò rồi”.

Toại Cổ Kim khẽ nói: “Trong một giọt nước”.

Diệp Quân ngạc nhiên: “Giọt nước ư?”

Toại Cổ Kim gật đầu.

Diệp Quân nói: “Tinh vực Tổ lớn thế nào?”

Toại Cổ Kim lắc đầu: “Không biết, bây giờ Khuyết Chiến canh giữ cả vũ trụ trước giọt nước, rất nhiều thế lực đã hành động”.

Diệp Quân nói: “Cô định thế nào?”

Toại Cổ Kim nói: “Bây giờ chúng ta khởi hành”.

Diệp Quân nói: “Mấy người chủ nhân Bút Đại Đạo…”

Toại Cổ Kim nói: “Họ chắc chắn đã bày bố sẵn đợi chúng ta”.

Diệp Quân sa sầm mặt mày.

Toại Cổ Kim nói: “Không sao, lần này ta đánh với ông ta”.

Diệp Quân nhìn Toại Cổ Kim, Toại Cổ Kim bình tĩnh nói: “Ngươi tin ta không?”

Diệp Quân gật đầu: “Ta tin cô, nhưng Bút Đại Đạo…”

Toại Cổ Kim quay sang nhìn hắn, ánh mắt hiện lên vẻ kiên định: “Ta nhất định sẽ thắng”.

Diệp Quân nhìn cô ta, một lúc sau hắn cười nói: “Được”.

Toại Cổ Kim quay đầu lại, nhắm mắt lại.

Diệp Quân không hỏi cô ta muốn đi nước cờ thế nào, cũng không cần hỏi.

Diệp Quân nói: “Lần này chắc còn có các nền văn minh khác tham dự nhỉ?”

Toại Cổ Kim nói: “Tinh vực Tổ là văn minh Tổ, một vật gì trong đó cũng có thể thay đổi hình thái hiện tại của vũ trụ. Cho dù là thế lực đỉnh cấp trong tối hay các thế lực yếu hơn, họ đều biết đây là một cơ hội thay đổi số mệnh biến hóa, các thế lực yếu có được thứ bên trong thì rất có thể họ sẽ có một bước nhảy vọt về cấp bậc nền văn minh, nhưng với những cường giả đỉnh cấp nhất, thứ bên trong rất có thể sẽ làm cho họ tiến thêm một bước nữa, thậm chí là một trăm bước, cho nên hiện tại tất cả các thế lực nền văn minh đỉnh cấp trong vũ trụ có thể quan sát đều đã chạy đến đó, nhưng ngươi không cần lo lắng, ta có thể xử lý được”.

Diệp Quân gật đầu: “Giờ chúng ta khởi hành luôn à?”

Toại Cổ Kim nói: “Ừ”.

Diệp Quân nói: “Cô dẫn đường đi”.

Toại Cổ Kim nói: “Ngươi dẫn đường”.

Diệp Quân quay đầu lại nhìn Toại Cổ Kim, Toại Cổ Kim bình tĩnh nói: “Tốc độ kiếm của ngươi là nhanh nhất”.

Diệp Quân gật đầu: “Cô chỉ hướng cho ta”.

Toại Cổ Kim nhìn về phía bên phải.

Diệp Quân xòe tay ra, kiếm Thanh Huyên xuất hiện trong tay hắn, hắn giơ tay ra với Toại Cổ Kim.

Toại Cổ Kim lại im lặng không nói.

Diệp Quân nói: “Vậy cô vào Tiểu Tháp đi”.

Toại Cổ Kim nhìn hắn: “Vào Tiểu Tháp thì sao chỉ đường cho ngươi?”

Nói rồi cô ta vươn tay ra đặt vào trên tay hắn.

Diệp Quân nở nụ cười: “Đi thôi”.

Nói rồi hai người biến mất khỏi đó.

Trong lúc xuyên qua thời không, Toại Cổ Kim đứng trước mặt Diệp Quân, hai người cách nhau rất gần, cả hai đều có thể ngửi được khí tức của nhau.

Diệp Quân nói: “Chỉ có chúng ta đi thôi sao?”

Toại Cổ Kim nói: “Chúng ta đi trước, người Cựu Thổ đến sau”.

Diệp Quân gật đầu, không nói gì thêm.

Toại Cổ Kim cũng không nói gì.

Diệp Quân khẽ nói: “Toại cô nương, sau chuyện lần trước, ta cảm thấy hình như chúng ta trở nên xa cách hơn”.

Toại Cổ Kim không lên tiếng.

Diệp Quân nói: “Ta thừa nhận có lúc ta muốn chiếm hời của cô thật”.

Toại Cổ Kim chớp mắt nhưng vẫn không nói gì.

Diệp Quân nói tiếp: “Nhưng ta đảm bảo, lần này ta chắc chắn không có ý nghĩ đó, thật đấy”.

Tiểu Hồn: “…”

Toại Cổ Kim vẫn không lên tiếng, nhưng hai tay đã siết chặt lại.

Diệp Quân nói: “Trước đây cô vẫn luôn không cho ta nhìn cô, cô có biết tại sao ta thích nhìn cô không? Thực ra cô hiểu lầm ta rồi, ta nhìn cô không phải là vì dục vọng, ta đã đọc khá nhiều sách, đã thoát khỏi những thú vui cấp thấp rồi, ta nhìn cô chỉ đơn thuần thưởng thức nghệ thuật, không hề có chút ý nghĩ bỉ ổi gì, cô có biết ta thích nhìn gì ở cô không?”

Tiểu Hồn thành thật nói: “Ngực?”

“Câm miệng!”

Diệp Quân thầm mắng, sau đó nhìn Toại Cổ Kim: “Chắc chắn là cô không biết, ta thích nhìn nhất không phải là bộ phận như cô nghĩ, mà ta thích nhất chính là đôi mắt của cô. Trong mắt của cô có sự tự tin và sự thông minh thấu hiểu thế tục, sự tự tin và thông minh này khiến cô khác biệt hoàn toàn với những phụ nữ xinh đẹp bình thường, không có sự dung tục, không có sự quyến rũ, khiến người ta bất giác đắm chìm, muốn hòa quyện với cô”.

“Dừng dừng!”

Mặt Toại Cổ Kim đỏ bừng, giậm chân phải: “Ta muốn xuống, ta muốn xuống”.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.