Chương trước
Chương sau
Trong hư không, vô số tia kiếm quang không ngừng đan xen tung hoành, hư không này đã bị bao phủ bởi những tia kiếm quang.

Sau khi đi vào, Diệp Quân đã đại chiến đến tận bây giờ.

Mà những người chiến đấu với hắn đều là những cao thủ cao cấp từ trước đến giờ của nền văn minh Toại Minh, dù không phải bản thể nhưng cũng rất đáng sợ.

Nếu đấu tay đôi thì còn đỡ, nhưng vấn đề là bây giờ cũng không phải đấu tay đôi.

Đánh một lúc, hắn đã điều động cả huyết mạch phong ma và huyết mạch phàm nhân, vì cao thủ xuất hiện xung quanh ngày càng mạnh, cũng ngày càng nhiều hơn.

Đương nhiên hắn không chỉ đang chiến đấu mà còn đang học, học tập đại đạo của những cao thủ cao cấp trước đây của nền văn minh Toại Minh này.

Hắn cảm thấy rất hưng phấn, từ sau khi đột phá, hắn rất ít khi chiến đấu, lần gần nhất là đấu một trận với Cựu Thổ. Đám người ở Cựu Thổ lại rất vô liêm sỉ, thẳng tay đánh hội đồng, hành động đó hoàn toàn không giúp hắn nâng cao thực lực mà là đang lấy mạng hắn.

Nhưng lúc này thì khác, những cao thủ của nền văn minh Toại Minh này không có chút giấu giếm gì với hắn cả, vừa huấn luyện vừa dạy dỗ hắn, giúp hắn thu hoạch được rất nhiều thứ.

Mà Diệp Quân cũng bắt đầu thử dung hợp những kiếm kỹ mình từng học, thuật Trảm Thiên Bạt Kiếm, Nhất Kiếm Quyết Sinh Tử vân vân. Điều hắn muốn làm bây giờ là dung hợp sức mạnh trật tự của mình vào trong đó, để hai kiếm kỹ này dung hợp lại với sức mạnh trật tự, sáng tạo ra một kiếm kỹ hoàn toàn mới.

Theo kiếm đạo Trật Tự thì cũng nên có kiếm kỹ trật tự.

Hắn hiện tại muốn sáng tạo ra một kiếm kỹ cũng không có, khó ở chỗ có thể sáng tạo ra một kiếm kỹ có thể giúp chiến lực của hắn tăng lên thật nhiều.

Mục tiêu của hắn đã không còn là cảnh giới Bất Hủ Đế Chủ nữa, mà lại phải có thể chiến đấu với cao thủ cảnh giới Vực Chủ.

Một lúc sau, Diệp Quân bỗng dừng lại, mà những cao thủ phía xa cũng không tiếp tục ra tay nữa.

Diệp Quân ngồi xếp bằng xuống, hít sâu một hơi, thầm nói: “Tháp gia, ngươi đi cùng ông nội và cha lâu như thế, cho ta biết kiếm kỹ mạnh nhất của họ đi”.

Tiểu Tháp đáp: “Ông nội ngươi cũng chỉ có mỗi cái thuật Trảm Thiên Bạt Kiếm, kiếm kỹ này đã theo ông ta từ rất lâu nhưng vẫn còn chưa lạc hầu. Còn cha ngươi thì rất gà mờ, cái gì cũng học một chút nhưng không tinh thông, còn gà hơn cả ngươi”.

Diệp Quân: “…”

Tiểu Tháp nói tiếp: “Dù là thuật Trảm Thiên Bạt Kiếm hay Nhất Kiếm Quyết Sinh Tử đều là kiếm kỹ rất mạnh, uy lực cũng vô hạn, chỉ phải xem ngươi có phát huy được uy lực của nó hay không… Hơn nữa càng về sau, kiếm kỹ thần thông sẽ càng ít có tác dụng, vì một kiếm đơn giản của cao thủ chân chính cũng có thể huỷ diệt đất trời, đương nhiên thực lực của ngươi bây giờ vẫn chưa làm được điều đó, nhưng mục tiêu của ngươi có lẽ là như thế…”

Diệp Quân gật đầu, hắn mở lòng bàn tay, kiếm Thanh Huyên xuất hiện: “Kiếm Thanh Huyên có thể tích luỹ sức mạnh tín ngưỡng vô cùng vô tận, nên ta muốn dung hợp hai loại kiếm kỹ và sức mạnh tín ngưỡng lại với nhau…”

Tiểu Tháp hỏi: “Có phải ngươi cần ta giúp không?”

Diệp Quân cười to: “Chỉ có mỗi Tháp gia hiểu ta”.

Tiểu Tháp nói: “Nói đi, muốn ta giúp ngươi làm gì?”

Diệp Quân trầm giọng nói: “Tháp gia, không phải ngươi có chức năng che giấu à? Ta muốn dung hợp chức năng che giấu này của ngươi với kiếm kỹ của ta, nói cách khác khi ta thi triển kiếm kỹ này, không một ai có thể cảm nhận được hơi thở của nó…”

“Trời ạ!”

Tiểu Tháp kinh hãi nói: “Ngươi đúng là một tên gian trá”.

Diệp Quân: “…”

Thuật ẩn thân!

Cha nói thế nào ấy nhỉ?

Trong những vũ trụ có thể đánh giá, không ai có thể phát hiện ra Tiểu Tháp đang che giấu hơi thở, nếu chỉ dùng để che giấu cảnh giới của mình thì quá lãng phí.

Hắn muốn che giấu cả kiếm kỹ của mình!

Làm một kẻ mưu mô!

Dùng một kiếm giết người trong vô hình.

Nghĩ đến đây, Diệp Quân không nhịn được cười hì hì.

Tiểu Tháp: “…”

Nghĩ là làm, khoảng thời gian tiếp theo, Diệp Quân bắt đầu thử nghiệm.



Phi Tiên Lâu.

Phi Tiên Lâu nằm trong một vùng tinh không đặc biệt, có chín tầng lầu, mỗi tầng là một Trọng Thiên, cả toà lầu như làm từ ngôi sao, cực kỳ sáng chói.

Nơi này đặc biệt là vì nó có một quý tắc, không được ra tay ở đây.

Dù là Cựu Thổ cũng phải nể mặt quy tắc này, vì chủ nhân của Phi Tiên Lâu là Bi Tâm Từ trong truyền thuyết kia.

Dù đã lâu lắm rồi nàng ấy không xuất hiện, nhưng vẫn không ai dám làm trái với quy tắc này.

Toại Cổ Kim vừa đi vào Phi Tiên Lâu, một ông lão đã xuất hiện trước mặt cô ta, Toại Cổ Kim nói: “Chu Lão, đã lâu không gặp”.

Chu Lão nhìn cô ta: “Có chuyện gì à?”

Toại Cổ Kim gật đầu: “Có hẹn với một người ở đây”.

Nói xong, cô ta đi lên lầu.

Chu Lão chợt nói: “Cô có biết chủ nhân ở đâu không?”

Toại Cổ Kim cũng không dừng bước: “Không biết”.

Chu Lão lại hỏi: “Vậy cô cảm thấy nàng ấy sẽ đi đâu?”

Toại Cổ Kim dừng bước: “Chu Lão, Bi Tâm Từ đi đâu đều không quan trọng, quan trọng ở chỗ dù ông tìm thấy nàng ấy cũng có thể làm gì đâu? Một người vô địch như nàng ấy, người bình thường hoàn toàn không thể theo kịp bước chân”.

Sắc mặt Chu Lão tái nhợt.

Toại Cổ Kim lại nói: “Nếu ông muốn đuổi theo nhịp bước của nàng ấy thì phải làm nên chuyện lớn, chứ không phải ngày ngày đợi nàng ấy trở về”.

Cuh Lão nhìn chằm chằm Toại Cổ Kim: “Cô muốn ta trở về à?”

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.