Chương trước
Chương sau
Toại Cổ Kim bỗng nhiên xòe bàn tay ra, một quyển trục xuất hiện trong tay cô ta, cô ta đưa quyển trục cho Diệp Quân: “Đây là giấy nợ, ta đã viết rồi, ngươi chỉ cần ký tên, lấy máu của ngươi rồi ấn vào là được”.

Diệp Quân trầm giọng nói: “Toại cô nương, ta là kiếm tu, lời hứa của ta đáng giá ngàn vàng”.

Toại Cổ Kim ngắt lời hắn: “Đừng nói mấy lời này, ký tên đi”.

Diệp Quân: “…”

Cuối cùng Diệp Quân vẫn ký tên mình vào, còn đóng dấu vân tay.

Toại Cổ Kim cất giấy nợ đi: “Lát nữa ta sẽ mở tế đàn Thần Võ này, ta sẽ mở ra hình thức luyện tập có độ khó cao nhất cho ngươi, sau khi vào trong, ngươi sẽ điên cuồng chiến đấu, những người chiến đấu với ngươi đều là hiền nhân các đời của nền văn minh Toại Minh ta, võ đạo của họ đều khác nhau, cuối cùng ngươi có thể hấp thụ được bao nhiêu còn tùy thuộc vào sự lĩnh hội của ngươi”.

Diệp Quân gật đầu: “Được”.

Toại Cổ Kim bỗng xòe tay ra, một quả hạch vàng óng xuất hiện trong tay cô ta, cô ta đưa cho Diệp Quân: “Uống đi”.

Diệp Quân nhìn Toại Cổ Kim: “Đây là?”

Toại Cổ Kim nói: “Quả hạch sinh mệnh, yên tâm, không phải làm cho ngươi biến thành một loại trái cây, mà là một biểu tượng của thân phận. Khi nhìn thấy quả hạch này, các bậc hiền nhân của thế hệ trước mới coi ngươi là người của họ, nếu không họ sẽ đánh ngươi đến chết”.

Diệp Quân gật đầu: “Ta tin Toại cô nương”.

Nói rồi hắn cầm lấy quả hạch.

Toại Cổ Kim nhìn hắn: “Nếu ngươi tin ta thì sẽ không nói câu này, tất nhiên ta cũng có thể hiểu được”.

Nói rồi cô ta xoay người rời đi.

Diệp Quân nhìn Toại Cổ Kim rời đi, hắn rất cảnh giác với người phụ nữ này, hơn nữa cực kỳ cảnh giác, mỗi lần người phụ nữ này làm chuyện gì, hắn đều phải suy xét cẩn thận, sợ đối phương sẽ có ẩn ý gì đó.

Diệp Quân thở dài.

Bắt đầu từ Phạn Chiêu Đế, hắn phát hiện kẻ địch ngày càng không đơn giản.

Có đôi lúc hắn cảm thấy rất mệt mỏi.

Cứ tiếp tục như thế, bản thân hắn cũng cảm thấy đầu óc mình sắp hỏng luôn rồi.

Chủ nhân Bút Đại Đạo.

Thương Hồng Y.

Còn Toại Cổ Kim trước mặt này nữa.

Diệp Quân bỗng nói: “Tháp gia, ngươi giúp đỡ ba đời, có quen với người nào thông minh không? Giới thiệu cho ta đi”.

Tiểu Tháp nói: “Có hai người”.

Diệp Quân vội nói: “Ai?”

Tiểu Tháp nói: “Đinh chủ mẫu, Mộ cô nương”.

Diệp Quân vội nói: “Ngươi có thể liên hệ với họ giúp ta không?”

Tiểu Tháp nói: “Không thể”.

Diệp Quân khó hiểu nói: “Tại sao?”

Tiểu Tháp nói: “Thể diện của ta không đủ”.

Diệp Quân lập tức sầm mặt.

Tiểu Tháp nói: “Này, ngươi đừng không xem Tháp gia ra gì nhé, ta cho ngươi một kế, đảm bảo giải quyết phiền muộn hiện giờ của ngươi”.

Diệp Quân hơi tò mò: “Kế gì?”

Tiểu Tháp nói: “Kết hôn với người họ Toại đó, như thế ngươi không chỉ có thêm một người giúp đỡ mà còn có một người vợ đức hạnh, thậm chí còn có thể lấy được nền văn minh Toại Minh, có thể nói là một việc được nhiều lợi”.

Diệp Quân gật đầu: “Hay, hay đấy”.

Tiểu Tháp phấn khích nói: “Thật sao? Ta nói cho ngươi biết, đây là ông nội và cha ngươi làm đấy. Thật xin lỗi, ta không có ý gì khác, ta không nói gì nữa cả”.

Diệp Quân: “…”

Ngay lúc này, trận pháp dưới chân hắn bỗng khởi động, một tia sáng màu xanh bao quanh hắn, hắn lập tức được dịch chuyển đến một thời không hư vô.

Diệp Quân siết chặt kiếm Thanh Huyên, cảnh giác nhìn xung quanh, ngay sau đó hắn biến sắc.

Ở bên ngoài.

Trong tinh không, Toại Cổ Kim nhìn tế đàn Thần Võ ở đằng xa, im lặng không nói gì.

Lúc này, quan võ đứng đầu đột nhiên xuất hiện bên cạnh Toại Cổ Kim, ông ta nhìn về tế đàn Thần Võ: “Muội thật sự muốn để hắn gia nhập vào Cựu Thổ sao?”

Toại Cổ Kim gật đầu.

Quan võ đứng đầu nhíu mày, ông ta quay sang nhìn Toại Cổ Kim: “Này, muội có ý đồ gì thế?”

Toại Cổ Kim nở nụ cười chua xót: “Ca, huynh cũng giống hắn, đều nghĩ ta đang có mưu đồ gì sao?”

Quan võ đứng đầu gật đầu: “Ừ”.

Y biết tính cách của muội nhà mình, làm chuyện gì cũng có lý do cả.

Toại Cổ Kim nhìn tế đàn Thần Võ ở đằng xa, khẽ nói: “Huynh nghĩ sao về người đàn ông này?”

Quan võ đứng đầu nói: “Yêu nghiệt tuyệt thế, Cựu Thổ không có đối thủ của hắn”.

Toại Cổ Kim gật đầu: “Hắn rất cảnh giác với muội, sợ muội lừa hắn, tất nhiên muội có thể hiểu điều này. Hắn có lúc rất thông minh, nhưng có lúc lại thực sự khá ngu ngốc”.

Quan võ đứng đầu quay sang nhìn Toại Cổ Kim.

Sắc mặt Toại Cổ Kim lộ ra vẻ chua xót: “Huynh có biết cô cô và cha của hắn mạnh đến mức nào không? Muội có thể đoán, thật ra thực lực của cô cô và cha hắn đã vượt qua tất cả các nền văn minh hiện nay, thậm chí còn vượt qua cả nền văn minh Tổ trong truyền thuyết”.

Nói rồi cô ta từ từ nhắm mắt lại: “Muội bảo hắn gia nhập vào Cựu Thổ là đang lên kế hoạch, nhưng muội không tính kế hắn mà là đang cứu nền văn minh Toại Minh. Cha và cô cô của hắn mạnh như thế, lúc này không đầu hàng thì đợi chết sao? Muội nói hợp tác chỉ là muốn để chúng ta đầu hàng có tôn nghiêm mà thôi”.

Giọng điệu cô ta đầy vẻ bất lực.

Người đàn ông trung niên nhíu mày: “Chẳng phải cha hắn đã nói không quản hắn mười năm sao?”

Toại Cổ Kim nhắm mắt lại: “Muội tin quái gì họ chứ”.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.