Chương trước
Chương sau
“Chạy ư?”

Đúng lúc này, một âm thanh ở bên đột nhiên truyền tới: “Nếu bây giờ mà để ngươi thoái khỏi ba nền văn minh lớn chúng ta, thì chúng ta còn không bị người khác cười chết à?”

Diệp Quân từ từ quay đầu, người nói chính là Khưu Nghiệt.

Khưu Nghiệt nhìn chằm chằm vào Diệp Quân, đang muốn nói, chỉ thấy Diệp Quân đột nhiên biến mất tại chỗ, một nhát kiếm đánh về phía ông ta.

Thấy Diệp Quân ra tay với mình, khóe miệng Khưu Nghiệt hiện ra một tia dữ tợn: “Coi ông đây là kẻ dễ bắt nạt à?”

Nói rồi, tay phải ông ta đột nhiên đưa về phía trước, sau đó bỗng nắm chặt, thời không trước mặt ông ta nổ tung, một vòng xoáy màu đen sâu không thấy đáy nuốt kiếm quang của Diệp Quân vào, nhưng ngay khắc tiếp theo, một luồng kiếm quang lại giết từ trong vòng xoáy màu đen kia ra.

Ầm!

Khưu Nghiệt bị kiếm quang chém cho bay đi.

Diệp Quân đang muốn ra tay lần nữa, nhưng lúc này, một luồng u quang hóa thành hàng chục ngàn màn sáng xông tới chỗ hắn, tốc độ thật sự quá nhanh, nháy mắt đã đánh tới trước mặt hắn, tới cả cơ hội đưa kiếm ra hắn cũng không có, chỉ đành giơ kiếm chặn trước ngực.

Kiếm quang như tấm khiên, hắn dựa vào kiếm quang và kiếm thế của mình để ngăn cản u quang kia, cò lúc này, một khí tức mạnh mẽ đột nhiên tập kích từ sau lưng hắn.

Chính là Khưu Nghiệt!

Hai tay Diệp Quân bỗng dùng lực, hai loại kiến nghị xông ra từ kiếm của hắn, luồng u quang kia lập tức bị tan vỡ, tiếp đó, hắn xoay người, chém một phát.

Ầm!

Khi kiếm quang bùng nổ, Khưu Nghiệt bị đánh bật ra, kiếm của hắn vẫn chưa thu lại, hàng chục chùm tia sáng đánh úp từ xa tới.

Diệp Quân vội thu kiếm về!

Ầm!

Những chùm tia sáng đánh vào kiếm Thanh Huyên, sức mạnh mẽ ghê gớm khiến hắn phải lùi xa hàng ngàn trượng liên tục.

Người ra tay, chính là Phù Việt, không biết từ lúc nào, trên người ông ta đã có thêm một bộ cơ giáp.

Cơ giáp cực phẩm cấp Tiên!

Tay phải Diệp Quân nắm chặt kiếm Thanh Huyên, hắn nhìn bốn phía, quanh hắn, thời không đã bị những dây xích sắt màu đỏ kia khóa chết, hắn có thể phá vỡ, nhưng, chắc chắn cần một thời gian nhất định, còn những người xung quanh thì không rõ ràng sẽ không nhìn hắn phá tan nó.

Ngoài ra, ngoại trừ những dây xích sắt đỏ thẫm này, hắn còn cảm nhận được một số khí tức không rõ ràng.

Vẫn còn cường giả!

Diệp Quân quay đầu Toại Cổ Kim ở nơi xa, Toại Cổ Kim đứng đó, hai mắt nhắm lại, không biết đang nghĩ gì.

Như cảm nhận được ánh nhìn của Diệp Quân, cô ta đột nhiên mở mắt, nhìn chằm chằm vào Diệp Quân: “Đừng nghĩ tới chuyện tóm được ta, với thực lực bây giờ của ngươi, vẫn chưa làm được.”

Diệp Quân nhìn chằm chằm vào Toại Cô Kim: “Dùng trận thế lớn như vậy để đối phó với ta, ngươi không cảm thấy hơi quá đáng à?”

Toại Cổ Kim nhìn hắn chằm chằm: “Sư tử vồ thỏ, cũng phải dùng toàn lực.”

Sắc mặt Diệp Quân trầm xuống.

Toại Cổ Kim lại nói: “Ta biết, thực lực mà bây giờ ngươi thể hiện ra vẫn chưa phải là giới hạn của ngươi, ví dụ, ngươi còn ba loại sức mạnh huyết mạch chưa dùng tới, nếu ngươi dùng sức mạnh của ba loại huyết mạch, cộng thêm cây kiếm này của ngươi, chắc bây giờ ngươi đã có thể dễ dàng chém chết các cường giả cảnh giới Tiên Đế, nếu ngươi dùng sức mạnh tín ngưỡng trong trật tự của ngươi, cho dù là cảnh giới Đế Chủ trên cảnh giới Tiên Đế, có lẽ cũng không thể thắng được ngươi, thậm chí, ngươi có thể đấu một trận với loại cường giả cấp bậc Bất Hủ Đế Chủ.”

Nghe tới đây, mọi người xung quanh đều đã sợ hết hồn!

Mẹ nó!

Đánh lâu như vậy, kiếm tu trước mắt vẫn chưa tới cực hạn của mình?

Đại Đế giết Tiên Đế, đây đã là yêu nghiệt vô cùng, bây giờ còn nghe ý của Toại Cổ Kim nói, như vậy mà vẫn chưa phải là cực hạn của thiếu niên kiếm tu này, ranh giới thật sự của hắn, lại có thể đối kháng với cường giả cảnh giới Đế Chủ, hơn nữa còn là Bất Hủ Đế Chủ, đây là khái niệm gì?

Cho dù ở Cựu Thổ, mặc dù không coi là kẻ ghê gớm nhất, nhưng cũng là cường giả đỉnh cấp rồi.

Cả Cựu Thổ, loại cường giả cấp bậc này đã cực kì ít.

Mọi người không nghi ngờ loại Toại Cổ Kim nói, vì người phụ nữ này không giống nói dối.

Nơi xa, Khưu Nghiệt và Phù Việt nhìn nhau, trong mắt hai người đều lộ ra một tia nghiêm trọng và kinh ngạc, vì khi đánh nhau với Diệp Quân, bọn họ cảm nhận rõ được Diệp Quân chưa thật sự dùng toàn lực.

Đánh tới giờ mà thằng nhóc này vẫn còn giấu thực lực thật sự của mình.

Rất rõ ràng, thằng nhóc này muốn bọn họ tê liệt, sau đó đi bắt Toại Cổ Kim, nhưng đáng tiếc là, Toại Cổ Kim càng yêu nghiệt hơn.

Trước mặt cô ta, Diệp Quân không thể che giấu được bất kì ý đồ nào.

Đúng lúc này, Toại Cổ Kim lại từ từ nói: “Nếu ngươi chọn đốt cháy thân xác và linh hồn, có lẽ sức chiến đầu của ngươi còn có thể tăng thêm tí nữa, nói cách khác, thực lực cao nhất của ngươi, chắc là không kém lắm với cảnh giới Bất Hủ Đế Chủ, không thể không nói, điều này rất khoa trương, nhưng đáng tiếc, cảnh giới Bất Hủ Đế Chủ, đây là cực hạn trước mặt của ngươi, nhưng không phải cực hạn của chúng ta, cho nên ngươi không có cơ hội thắng.”

Nói rồi, cô ta tạm dừng, lại sửa lời: “Cũng không đúng, ngươi có cơ hội thắng.”

Có cơ hội thắng!

Mọi người nghe thế thì hơi nghi hoặc, sao còn có cơ hội thắng nữa?

“Ha ha!”

Khưu Nghiệt bỗng cười lớn: “Ta biết, cơ hội thắng của hắn chính là người sau lưng hắn.”

Nói xong, ông ta đánh giá Diệp Quân, trên mặt lộ ra ý cười nghiền ngẫm: “Nhãi con, chúng ta đừng lãng phí thời gian nữa, ngươi có thể gọi người sau lưng ngươi ra rồi, ngươi yên tâm, lúc ngươi gọi người, chúng ta tuyệt đối không ngăn ngươi đâu, không chỉ vậy, nếu họ không chạy tới kịp, chúng ta còn có thể cho ngươi tí thời gian, ba ngày, năm ngày cũng được, ha ha.”

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.