Chương trước
Chương sau
Đại trưởng lão Khưu Nghiệt của nền văn minh Cựu Thổ nhìn chằm chằm Diệp Quân, giận dữ nói: “Theo ta được biết, Huyền Hư đối xử với ngươi không tệ, không chỉ cho ngươi đế mạch cực phẩm, còn giúp ngươi đến bí cảnh Tiên Phủ thăm dò, vì sao ngươi lại lấy oán báo ơn?”

Diệp Quân đáp: “Nếu ta nói tất cả những việc này đều chỉ là một cái bẫy thì ông có tin không?”

Khưu Nghiệt híp mắt: “Ý ngươi là không phải ngươi giết y?”

Diệp Quân gật đầu: “Thật sự không phải ta giết”.

“Buồn cười!”

Khưu Nghiệt giận quá hoá cười: “Không phải ngươi giết thì tại sao kiếm của ngươi lại nằm trong người y, vì sao cơ giáp của y lại nằm trên người ngươi? Còn nữa, hắn tổng cộng chỉ có ba mạch đế nguyên cực phẩm, bây giờ ba mạch đế nguyên đó cũng đang nằm trong tay người đúng không?”

Diệp Quân im lặng.

“Mẹ kiếp!”

Tiểu Tháp bỗng giận dữ nói: “Thì ra tên kia cho ngươi mạch đế nguyên cực phẩm và cơ giáp là vì mục đích này”.

Diệp Quân nhìn về phía Khưu Nghiệt kia, cười nói: “Y thật sự là tự sát”.

“Nhảm nhí!”

Khưu Nghiệt bỗng giận dữ gầm lên, sau tiếng gầm của ông ta, một khí thế đáng sợ kéo xuống từ chân trời, dù khí thế này rất đáng sợ, nhưng nó chỉ nhằm vào một mình Diệp Quân, vì thế tất cả mọi người xung quanh đều không cảm nhận được, chỉ mỗi Diệp Quân có thể cảm nhận được!”

Diệp Quân động tâm niệm, một tia kiếm thế dâng trào, ngăn chặn uy áp khí thế kia.

Thấy Diệp Quân dùng kiếm thế ngăn cản uy áp của mình, Khưu Nghiệt híp mắt lại.

Diệp Quân chậm rãi bước tới: “Mục Huyền Hư kia thật sự đã tự sát, về lí do y tự sát thì…”

Nói đến đây, hắn quay đầu nhìn về phía Toại Cổ Kim: “Có lẽ cô gái này biết rõ hơn ta”.

Toại Cổ Kim bình tĩnh hỏi: “Diệp công tử có chứng cứ không?”

“Đương nhiên là có!”

Diệp Quân bật cười, sau đó một quả cầu xuất hiện trong lòng bàn tay hắn: “Có lẽ Toại Cổ Kim cô nương không biết đây là gì đâu nhỉ, để ta cho cô biết, đây là một thứ mà mẹ ta phát minh ra, tên là quả cầu ghi hình!”

“Trời ạ!

Tiểu Tháp kích động nói: “Con mẹ nó, ngươi… Lúc trước ngươi bảo ta đưa cho ngươi thứ này, ta còn cho rằng ngươi muốn quay lại trận tỉ võ trong tháp Vũ Thánh, không ngờ ngươi lại vì mục đích này. Ngươi… ngay từ đầu ngươi đã nghi ngờ Mục Huyền Hư kia rồi à”.

Diệp Quân gật đầu “Phải”.

Tiểu Tháp thắc mắc: “Tại sao ngươi lại nghi ngờ hắn ta?”

Diệp Quân bình tĩnh đáp: “Lúc đầu ta cũng không nghi ngờ đâu, nhưng sau đó khi y cho ta mạch đế nguyên cực phẩm, ta cảm thấy hơi kỳ lạ. Phải biết rằng cả một người như Ung Chủ cũng có rất ít mạch đế nguyên, đủ để thấy sự quý giá của đế nguyên cực phẩm này, mà y cứ muốn tặng cho ta. Tháp gia, ngươi cảm thấy việc này là bình thường sao?”

Tiểu Tháp hỏi: “Chỉ vì lý do này thôi à?”

Diệp Quân chậm rãi nhắm mắt lại: “Đương nhiên là không, Tháp gia, ngươi phải hiểu đối thủ của ta là ai? Là người thông minh nhất của nền văn minh Toại Minh, người thông minh như thế muốn nhằm vào ta, sao có thể chỉ phải một nha đầu ngốc như Hách Nhi đến được? Nên lúc đó ta càng nghĩ càng thấy kỳ lạ, càng nghĩ càng thấy chuyện này không đơn giản như thế”.

Tiểu Tháp nói: “Nên ngươi nghi ngờ Mục Huyền Hư à?”

Diệp Quân gật đầu: “Khi đó, ai đến tiếp cận ta thì kẻ đó càng đáng nghi, dù lúc Mục Huyền Hư tiếp cận ta, lý do động cơ đều rất đầy đủ. Đặc biệt là Mục Huyền Hư nói nền văn minh Cựu Thổ đã biết âm mưu của nền văn minh Toại Minh, nghe thật sự rất hợp tình hợp lý, dù là ta cũng cảm thấy không chê vào đâu được. Dù sao nền văn minh Cựu Thổ có thể tồn tại ở nơi này nhiều năm như thế, sao có thể dễ dàng bị nền văn minh Toại Minh gài bẫy được? Nhưng sâu trong lòng ta vẫn hơi đề phòng y”.

Tiểu Tháp nói: “Vì sao?”

Diệp Quân bình tĩnh đáp: “Rất đơn giản, có thể không hại người, nhưng không thể không phòng người”.

Tiểu Tháp run rẩy nói: “Không phải trước đây ngươi rất tin tưởng tiểu tử Thiên Thần kia à?”

Diệp Quân lắc đầu: “Tình huống không giống nhau, hơn nữa trước đây ta cũng không tin tưởng gã cho lắm”.

Tiểu Tháp: “…”

Diệp Quân chậm rãi mở tay phải, quả cầu ghi hình bay lên, một màn sáng xuất hiện, trong màn sáng ghi lại tất cả hình ảnh của hắn và Mục Huyền Hư từ khi rời khỏi thành Thiên Đô đến di tích Tiên Phủ, nhưng khi nhìn thấy Mục Huyền Hư tự sát, toàn bộ đất trời bỗng trở nên yên tĩnh.

Diệp Quân quay đầu nhìn Toại Cổ Kim ngồi cách đó không xa: “Thật ra trong ván cờ này có hai con cờ, một là Hách Nhi cô nương kia, hai là Mục Huyền Hư. Lúc đầu ta cho rằng Hách Nhi là đồ bị vứt bỏ, nhưng không ngờ hai người đều bị vứt bỏ cả”.

Dứt lời, hắn chắp ngón tay, quả cầu ghi hình kia chậm rãi bay đến trước mặt Toại Cổ Kim: “Toại Cổ Kim cô nương, ván này cô thua rồi”.

Toại Cổ Kim im lặng nhìn quả cầu ghi hình kia, khoé miệng chậm rãi cong lên.

Thấy thế, Diệp Quân cau mày, cảm thấy có gì đó kỳ lạ, như nghĩ đến điều gì, sắc mặt hắn thoáng chốc tái đi: “Không đúng, không đúng, sao có thể”.

Tháp gia vội hỏi: “Sao vậy? Làm sao? Ngươi mau nói đi! Mau nói đi! Ngươi muốn ta sốt ruột đến chết à?”

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.