Chương trước
Chương sau
Người đàn ông trung niên nhìn kiếm Thanh Huyên một lúc lâu, sau đó lại nhìn về phía Diệp Quân, ông ta mở lòng bàn tay, một chiếc nhẫn không gian xuất hiện: “Tất cả mọi thứ của Thiên Cực Tông ta đều nằm trong chiếc nhẫn không gian này, nếu ngươi làm giúp ta một chuyện, chiếc nhẫn này sẽ thuộc về ngươi”.

Diệp Quân hỏi: “Chuyện gì vậy ạ?”

Người đàn ông hỏi: “Ngươi muốn nghe một câu chuyện không?”

Diệp Quân chần chừ một lúc rồi nói: “Tiền bối, thời gian cấp bách, hay là ngài tóm tắt đi?”

Bây giờ hắn thật sự không có tâm trạng nghe kể chuyện!

Người đàn ông trung niên cười nói: “Được, chuyện ta muốn ngươi làm là phục hưng Thiên Cực Tông, truyền thừa của tông môn ở trong tay ta nhiều năm như thế, nhưng cuối cùng ta lại không thể bảo vệ được tông môn, thật sự thấy hổ thẹn với liệt tổ liệt tông”.

Diệp Quân nói: “Trong nhẫn không gian có truyền thừa của Thiên Cực Tông sao?”

Người đàn ông trung niên gật đầu: “Có”.

Diệp Quân nói: “Thế này đi, sau này ta sẽ tìm một người cả nhân phẩm và đức hạnh đều vô cùng tốt cho Thiên Cực Tông, sau đó ủng hộ người đó tạo dựng một Thiên Cực Tông hoàn toàn mới.

Người đàn ông trung niên gật đầu: “Được”.

Thật ra ông ta rất coi trọng Diệp Quân trước mắt, nhưng hắn biết người này không thể gia nhập Thiên Cực Tông của ông ta, vì thành tựu của thiếu niên kiếm tu trước mắt đã không thua kém gì Thiên Cực Tông ở giai đoạn đỉnh cao rồi.

Miếu nhỏ không chứa nổi vị Phật lớn này.

Mà chỉ cần Diệp Quân đồng ý giúp đỡ truyền nhân tương lai của Thiên Cực Tông phục hưng lại tông môn, ông ta đã cảm thấy đủ rồi, vì có sự giúp đỡ của người trước mắt, muốn Thiên Cực Tông phục hưng cũng chỉ là vấn đề thời gian mà thôi.

Người đàn ông trung niên mở lòng bàn tay, chiếc nhẫn không gian kia chậm rãi bay đến trước mặt Diệp Quân.

Diệp Quân không xem trong nhẫn không gian có gì, hắn cất đi, sau đó nói: “Tiền bối, những thần linh tướng bên ngoài kia…”

Người đàn ông trung niên cười nói: “Ta cũng biết ngươi muốn cái đó, thật ra nó được ngưng tụ từ một trận pháp, trong nhẫn không gian có phương pháp tạo trận pháp, nếu ngươi học, đương nhiên có thể triệu hoán được nhiều thần linh tướng hơn, và cũng rất tốn tài nguyên”.

Nói xong, ông ta bỗng mở lòng bàn tay, trận pháp trên không trung phía chân trời bên ngoài đại điện khẽ rung, thần linh tướng bên dưới biến thành một tia sáng bay vào trong trận pháp, sau đó trận pháp kia cô đọng thành một chùm tia sáng bay vào trong đại điện, cuối cùng dừng lại trên tay người đàn ông trung niên.

Người đàn ông trung niên nhìn chùm sáng trong tay, sau đó đưa nó cho Diệp Quân.

Diệp Quân mở lòng bàn tay, chùm sáng kia bay đến tay hắn, dù chỉ là một chùm sáng, nhưng trong đó lại chứa đựng năng lượng cực kỳ mạnh mẽ.

Nhớ đến sức mạnh của thần linh kia, Diệp Quân chợt hơi tò mò, hắn nhìn về phía người đàn ông trung niên: “Tiền bối, lúc trước Thiên Cực Tông đã gặp phải kẻ thù đáng sợ nào vậy?”

Người đàn ông trung niên gật đầu: “Thế giới này là như thế, cá lớn nuốt cá bé, cá bé ăn tôm con, cá nhỏ gặp cá lớn chỉ có thể nói là xui xẻo, thực lực yếu kém thôi”.

Diệp Quân gật đầu: “Ta hiểu rồi”.

Người đàn ông chậm rãi ngẩng đầu nhìn ra ngoài, ông ta cười nói: “Ta vẫn còn chút thực lực, có cần ta giúp ngươi chạy trốn không?”

Diệp Quân lắc đầu: “Trống không thoát được nữa”.

Bên ngoài là Cựu Thổ.

Kẻ thù hiện tại của hắn không chỉ có nền văn minh Toại Minh mà còn có Cựu Thổ và nền văn minh Vĩnh Sinh.

Trốn kiểu gì?

Thật sự người phụ nữ kia rất lợi hại!

Chỉ trong nháy mắt đã đẩy hắn vào bước đường cùng!

Nghĩ đến việc ba nền văn minh cùng nhau đánh hắn, hắn cũng cảm thấy sởn tóc gáy.

Người đàn ông trung niên nhìn Diệp Quân: “Tiểu hữu, bảo trọng”.

Dứt lời, cơ thể ông ta trở nên hư ảo, hắn nhìn về phía chân trời, nhìn thế giới bên ngoài, ánh mắt ông ta trở nên phức tạp, trước đây, ông ta cũng rất hăng hái muốn dẫn Thiên Cực Tông đi tranh đoạt ghế Thần Vương trong truyền thuyết, muốn trở thành chủ chung của vũ tụ đó.

Những càng tiến về phía trước, ông ta mới hiểu con đường đó khó đi đến mức nào.

Bây giờ, mọi chuyện đều đã kết thúc.

Người đàn ông trung niên bỗng bật cười, vì ông ta cũng không hối hận, dù con đường đó không thể đi tới đỉnh, nhưng ông ta từng cố gắng, nên cũng không có gì phải hối hận cả.

Diệp Quân cúi người hành lễ, đợi sau khi người đàn ông trung niên hoàn toàn biến mất, trong mắt hắn loé lên cảm xúc phức tạp, sau đó xoay người đi ra ngoài.

Diệp Quân đi ra ngoài đại điện, lúc này cao thủ của nền văn minh Vĩnh Sinh và nền văn minh Cựu Thổ đã chặn bên ngoài, mười mấy người cùng nhìn chằm chằm hắn, trong mắt là sát khí và lửa giận rất rõ ràng.

Diệp Quân nhìn mấy người họ, sau đó hắn bỗng biến thành một tia kiếm quang phóng lên cao.

Một ông lão trong đó nổi giận quát: “Muốn trốn à?”

Dứt lời, ông ta cũng bay lên, tấn công về phía Diệp Quân.

Diệp Quân vung tay chém xuống một kiếm.

Ầm!

Một tia kiếm quang loé lên, ông lão kia bị chiêu kiếm này của Diệp Quân chém trúng, vừa mới đáp xuống đất, đầu ông ta đã nứt ra, máu tươi tuôn trào.

Ông lão tức đến mức xanh mặt: “Ngăn hắn, ngăn hắn lại…”

Những người khác vội vàng bay về phía Diệp Quân.

Còn Diệp Quân thì đi thẳng đến thành Thiên Đô.

Tiểu Tháp hơi nghi ngờ: “Tiểu tử, ngươi đi đến đây làm gì?”

Diệp Quân bình tĩnh đáp: “Chúng ta không trốn thoát được đâu”.

Tiểu Tháp nói: “Vậy cũng không nên chạy đến đây chứ, có khác nào tự chui đầu vào lưới đâu?”

Diệp Quân không nói gì, hắn đi thẳng vào trong thành, mười mấy người kia đã chạy đến sau lưng hắn, thấy Diệp Quân đi về phía thành Thiên Đô, mười mấy người đều hơi ngơ ngác, tên này có ý gì vậy?

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.