Ngay lúc sắp đi vào tinh cầu kia, Mục Huyền Hư đột nhiên xòe tay ra, hai lá bùa chậm rãi bay lên khỏi tay y.
Diệp Quân hơi ngạc nhiên: "Đây là?"
Mục Huyền Hư cười nói: "Người nào đi vào cùng phải báo danh, số lần đi vào của mỗi người đều có hạn, ví như ta, một năm chỉ có thể đi vào hai lần..."
Diệp Quân trầm giọng nói: "Vậy chẳng phải Mục huynh đã đưa cơ hội còn lại cho ta rồi sao?"
Mục Huyền Hư khẽ gật đầu: "Ừ, nhưng huynh đừng nghĩ nhiều, vốn dĩ một năm ta cũng chỉ có thể đi vào một lần thôi..."
Vẻ mặt Diệp Quân hơi phức tạp: "Mục huynh, ta nhiều lần nhận ân tình của huynh, chuyện này..."
Mục Huyền Hư cười nói: "Chút chuyện nhỏ thôi mà, không có gì là ân tình cả, đi thôi".
Nói rồi y dẫn đầu đi vào tinh cầu tối tăm kia.
Trĩ Kỳ theo sát phía sau.
Diệp Quân nhìn hai người, sau đó cũng đi theo.
Chẳng mấy chốc, ba người đã đi đến trên một đỉnh núi, đưa mắt nhìn ra thì đâu đâu cũng là các dãy núi liên miên không dứt, mà trên đỉnh các ngọn núi đều có từng vòng mây xám xịt xoáy lên cao, trông vô cùng ngột ngạt.
Diệp Quân nhìn về phía Mục Huyền Hư, vẻ mặt của cả hai người đều có chút nghiêm nghị.
Diệp Quân hiếu kỳ nói: "Di tích ở trong vòng xoáy kia à?"
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hau-due-kiem-than/3377322/chuong-5625.html