Chương trước
Chương sau
Tiểu Tháp hỏi: “Bọn họ có còn quay lại nữa không?”





Diệp Quân đáp: “Ta không biết”.



Tiểu Tháp trầm giọng nói: “Ngươi có biết ngươi thả bọn họ ra ngoài như thế…”



Diệp Quân nói: “Ta đã không thể khiến bọn họ trở nên tốt hơn nữa”.



Tiểu Tháp nói: “Lỡ như bọn họ không trở lại nữa thì sao?”



Diệp Quân nhẹ giọng nói: “Ở bất kỳ vũ trụ hay nền văn minh nào, quốc gia chỉ cần lớn mạnh, coi trọng nhân tài, tôn trọng nhân tài, có nhân tài nào không muốn trở về đền đáp quốc gia chứ? Ngược lại nếu quốc gia không mạnh, không coi trọng nhân tài, không tôn trọng nhân tài, thì dù có nhân tài, bọn họ cũng sẽ nghĩ mọi cách rời đi…”



Nói đến đây, hắn chậm rãi nhắm mắt lại: “Tháp gia, muốn rèn sắt thì bản thân phải cứng!”

Diệp Quân ra khỏi đại điện, khi ra ngoài đã trải qua hai trăm năm phát triển, lúc này thư viện Quan Huyên đã có địa vị vô cùng ổn định ở Thập Hoang, cũng là thế lực siêu cấp mạnh mẽ nhất hiện nay. Cùng lúc đó, Quan Huyên Pháp cũng đã được phổ cập đến toàn bộ Thập Hoang và cấm địa Cổ Hoang.



Bây giờ gần như chín mươi phần trăm sinh linh của Thập Hoang, cấm địa Cổ Hoang và Bỉ Ngạn Giới đều đang tu luyện Quan Huyên Pháp, đạo thống Trật Tự của hắn đang không ngừng tăng lên.



Đứng trước cổng, Diệp Quân chậm rãi nhắm mắt lại.



Lúc này hắn có thể cảm nhận được nghìn tỉ sinh linh!



Phàm là người tu luyện Quan Huyên Pháp, chỉ cần hắn muốn thì đều có thể cảm nhận rõ ràng được đối phương, không chỉ thế, bởi vì nguyên nhân do Ác Trật Tự, nên người tu luyện Quan Huyên Pháp là thiện hay ác, hắn đều có thể cảm nhận rõ ràng được.



Có thể biết thiện ác, có thể phân định trung thành gian trá.



Thật ra sức mạnh trật tự của hắn mỗi ngày đều không ngừng tăng lên, nếu để hắn lại một lần nữa ngăn chặn Đạo Chiếu kia, thì hắn có lòng tin có thể ung dung chống đỡ.



Càng như thế, hắn lại càng cẩn thận với sức mạnh tín ngưỡng, loại sức mạnh này đến quá dễ dàng, hắn không dám lạm dụng, bởi vì sợ sẽ bị nghiện.



Nhất là hiện tại, hắn vẫn có thể dễ dàng nắm giữ được sinh tử của chúng sinh.



Quyền lợi thật sự sẽ ăn mòn con người!



Sức mạnh cũng sẽ ăn mòn con người!



Mà bây giờ, hắn lại đang có cả hai!



"Viện trưởng!"



Lúc này, bỗng một giọng nói vang lên.



Diệp Quân quay đầu lại nhìn thì thấy người đến là Mục Khoản.



Hai trăm năm qua đi, cóc người của cô ta vẫn đẫy đà như cũ, có thể dùng một từ để hình dung: Tuyệt sắc.



Diệp Quân nói: "Vất vả rồi".



Mục Khoản nhoẻn miệng cười: "Chút vất vả ấy có là gì, nói đến thì ta còn phải cảm tạ viện trưởng đã cho ta một cơ hội để phát triển tài năng của mình".



Diệp Quân mỉm cười nói: "Vậy sau này vẫn phải nhờ cô vất vả rồi".



Ánh mắt Mục Khoản sáng lên: "Viện trưởng đang nhắm đến toàn bộ vũ trụ?"



Diệp Quân gật đầu.



"Sẽ rất khó đấy?", Mục Khoản nhíu mày lại.



Diệp Quân đáp: "Trong nhà có người mà".



Mục Khoản mở to mắt, không nói lời nào.



Diệp Quân cười nói: "Đùa thôi".



Mục Khoản cũng lắc đầu cười, người đàn ông trước mặt này thật sự khiến cô ta không thể hiểu được.



Cô ta không nghĩ nữa, sau đó nghiêm mặt nói: "Viện trưởng, ta cảm thấy để Thập Hoang, Cổ Hoang và nền văn minh Bỉ Ngạn vào trong Tiểu Tháp không phải là một kế hoạch lâu dài".



Diệp Quân gật đầu: "Ta biết, nhưng bây giờ ta vẫn chưa giải quyết được ân oán của mình với nền văn minh Toại Minh, nên không thể thả các thế giới này ra được".



Mục Khoản gật gật đầu: "Viện trưởng có dự định là tốt rồi".

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.