Chương trước
Chương sau
Nghĩ tới đây, hắn không khỏi bật cười, lần sau gặp được mẹ ruột thế nào cũng phải đòi một chút mới được, bây giờ hắn học giỏi rồi, có đòi tiền cũng không thể đòi tiền của nền văn minh hiện tại được, phải đòi tiền của nền văn minh tiếp theo, tiếp theo nữa mới có thể tiêu được!

Không nghĩ nhiều nữa, hắn cũng biến mất ở đằng xa.

Lúc hắn sắp tới gần Cựu Thổ Tinh, một luồng thần thức đột nhiên bao phủ lấy hắn, ngay sau đó, một giọng nói thần bí đột nhiên vang lên bên tai hắn: “Thân phận không rõ, không được vào.”

Thân phận không rõ!

Diệp Quân sửng sốt!

Ngay lúc này, một lão già đột nhiên xuất hiện trước mặt hắn, lão già thản nhiên nhìn hắn: “Người ngoại lai?”

Diệp Quân gật đầu.

Lão già lạnh lùng nói: “Muốn vào Cựu Thổ cần phải làm thẻ căn cước tạm thời, ít nhất là ba ngày, nhiều nhất là một năm.”

Diệp Quân cạn lời.

Mẹ nó!

Còn phải làm thẻ căn cước tạm thời!

Diệp Quân nói: “Làm cho ta cái một năm.”

Lão già nói: “Ba chục ngàn viên đế tinh cực phẩm.”

“Cái gì cơ?”

Diệp Quân lập tức kinh ngạc: “Một năm cần ba chục ngàn viên đế tinh cực phẩm?”

Lão già nhìn hắn: “Có vấn đề gì không?”

Vẻ mặt Diệp Quân tối sầm lại, Cựu Thổ này thật quá đáng, dù bây giờ hắn cũng có chút đế tinh cực phẩm, nhưng như vậy cũng quá đắt.

Thấy ánh mắt lão già có vẻ không mấy thiện cảm, Diệp Quân ngừng suy nghĩ: “Không thành vấn đề, cho ta tới một tháng.”

Nói xong, hắn lấy đế tinh cực phẩm ra đưa cho lão già.

Lão già nhìn hắn, nhận lấy đế tinh, sau đó lấy ra một thẻ pha lê đưa cho hắn: “Nếu một tháng sau vẫn còn ở lại Cựu Thổ, giết chết không tha.”

Nói xong, ông ta lập tức xoay người biến mất.

Diệp Quân cầm thẻ pha lê trước mặt, hắn quan sát một lát, sau đó cất đi, tiếp đó, hắn ngự kiếm biến mất ở nơi cách đó không xa.

Chỉ trong chốc lát, hắn đã tới thành Thiên Đô phồn hoa nhất Cựu Thổ.

Thành Thiên Đô này do ba nền văn minh cùng nhau tạo ra, là thành thị lớn nhất, phồn hoa nhất ở Cựu Thổ Tinh hiện tại.

Diệp Quân vừa mới đến thành Thiên Đô, trước mặt hắn có một tinh hà đại đạo dài tới mấy trăm trượng, đại đạo này trải thẳng từ trước mắt hắn vào trong thành, rộng mấy chục nghìn trượng, toàn bộ đại đạo được tạo thành từ tinh hà, cúi đầu nhìn xuống...

Nhìn xuống dưới là vũ trụ tinh hà vô tận.

Vẻ mặt Diệp Quân vô cùng kích động!

Vì hắn phát hiện, đại đạo dưới chân mình thật sự là tinh hà, nhưng bị người ta dùng thần thông vô thượng miễn cưỡng thu nhỏ lại, hơn nữa còn trải dày ra đây.

Ở cuối tinh hà đại đạo này, độ lớn của Thiên Đô cũng hoàn toàn vượt khỏi tưởng tượng của hắn, toàn bộ thành Thiên Đô đã vượt quá chín tầng mây, bề ngoài nguy nga hùng vĩ, tường thành chủ yếu được đúc bởi một loại đá thần bí màu vàng, rực rỡ vô cùng, trông giống như sao vậy, bên trong thành, những kiến trúc hùng vĩ cao vút thẳng đứng, đỉnh của nó thậm chí còn vươn tới tinh không.

Giờ phút này, Diệp Quân chợt cảm thấy mình đã rất lạc hậu, như một đứa nhà quê mới lên thành phố vậy.

Tiểu Tháp đột nhiên nói: “Quá tuyệt vời.”

Nó cũng bị Thiên Đô làm cho chấn động.

Diệp Quân đi trên tinh hà đại đạo, hưng phấn nói: “Tháp gia, chúng ta có nên thử đưa tòa thành này vào trong tháp không nhỉ?”

Tiểu Tháp yên lặng một lát, sau đó nói: “Nếu có cô cô ngươi ở đây thì ta dám.”

Diệp Quân cười ha ha.

Chỉ trong chốc lát, hắn đã tới trước tòa thành kia, đứng trước tòa thành này, hắn đột nhiên sinh ra một cảm giác nhỏ bé.

Sau khi vào thành, Diệp Quân phát hiện, những kiến trúc bên trong thành lại càng sầm uất, cũng không biết đã dùng nguyên liệu gì để chế tạo mà tất cả đều tỏa ra một ánh sáng nhàn nhạt, nhưng không hề nhức mắt.

Điều kinh khủng nhất là, sau khi vào thành, hắn phát hiện linh khí trong thành rất dồi dào, ít nhất là gấp chục ngàn lần bên trong Tiểu Tháp!

Gấp chục ngàn lần!

Đó là khái niệm thế nào chứ?

Hơn nữa, chất lượng của linh khí hoàn toàn không phải thứ mà đế nguyên cực phẩm có thể so sánh được, trước mặt những linh khí này, đế nguyên cực phẩm chỉ là cứt chó!

Chỉ trong nháy mắt, hắn đã hoàn toàn coi thường mạch đế nguyên cực phẩm bên trong Tiểu Tháp.

Giờ phút này, hắn cảm thấy rất tự ti.

Thì ra, nền văn minh cao đẳng lại có tiền đến thế

Nếu có Tiểu Bạch ở đây thì tốt rồi, lập tức bảo Tiểu Bạch trộm Linh Tổ Mạch đó đi!

Ôi!

Diệp Quân thấp giọng thở dài.

Bây giờ hắn thật sự rất thiếu tiền!

Diệp Quân không biết rằng, bên trong Cố Vấn Các của nền văn minh Toại Minh, Toại Cổ Minh và một đám người Cố Vấn Các nhìn màn sáng trước mắt, mà người trong màn sáng chính là hắn.

“Mẹ kiếp!”

Ngay tại lúc này, bên trong màn sáng, Diệp Quân đột nhiên thốt lên vui mừng, hắn nhanh chóng chạy tới bên một pho tượng trước cổng thành, hắn cẩn thận vuốt ve pho tượng, vui vẻ nói: “Tháp gia, nhìn này, cái này được chế tạo từ đế tinh cực phẩm, à không, cái này không phải đế tinh cực phẩm mà là cỏ thần nguyên tinh cực phẩm trong truyền thuyết đó!”

Thần nguyên tinh cực phẩm!

Một loại tinh thạch vượt xa đế tinh cực phẩm, một viên có thể đổi được ít nhất chục nghìn viên đế tinh cực phẩm!

Diệp Quân nhìn xung quanh, sau đó lặng lẽ dời pho tượng vào trong Tiểu Tháp, sau đó xoay người chạy.

Bên trong Cố Vấn Các.

Tất cả mọi người đều im lặng.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.