Chương trước
Chương sau
Không chỉ hắn mà kiếm Thanh Huyên cũng có được thu hoạch không nhỏ, hắn có cảm giác kiếm Thanh Huyên cũng đã xảy ra rất nhiều biến hóa.

Bây giờ kiếm Thanh Huyên đã không còn là một thanh kiếm bình thường, nó cũng sẽ tự mình tu luyện.

Không biết qua bao lâu, Diệp Quân dừng lại, hắn đột nhiên quay đầu, một khắc sau, kiếm Thanh Huyên đã phá không lao đi, thời không cách đó nghìn trước lập tức bị phá vỡ.

"Ha ha!"

Lúc này, một tiếng cười khẽ đột nhiên vang lên từ phương xa: "Phát hiện ra rồi à?"

Vừa dứt lời, một người đàn ông mặc áo bào đen chậm rãi bước ra.

Diệp Quân xòe tay ra, kiếm Thanh Huyên bay về tay hắn lại, hắn nhìn chằm chằm người đàn ông mặc áo đen nọ, một tia sát khí chợt lóe lên: "Người từ nền văn minh Toại Minh?"

Người đàn ông áo bào đen lắc đầu: "Không phải".

Diệp Quân nhíu mày lại.

Người đàn ông áo đen nhìn chằm chằm Diệp Quân: "Ngươi căn bản không phải là cảnh giới Đại Đế".

Diệp Quân bình tĩnh nói: "Ông là ai?"

Người đàn ông áo bào đen cười nói: "Ngươi có biết chủ nhân bút Đại Đạo không?"

Diệp Quân hơi nhíu mày lại, nói không hề nghĩ: "Không biết".

"Ngươi không thành thật!:

Người đàn ông áo bào đen đi đến cách một khoảng trước mặt Diệp Quân: "Tự giới thiệu một chút, ta tên là Tân Vô Đạo, đến từ một văn minh vũ trụ vô cùng xa xôi, ta phụng lệnh Vực chủ đến điều tra ngươi".

Diệp Quân nhìn chằm chằm Tân Vô Đạo: "Điều tra ta?"

Tân Vô Đạo gật gật đầu: "Chắc ngươi không biết, trước đây không lâu chủ nhân bút Đại Đạo đã đến chỗ của chúng ta, sau đó bảo chúng ta mau đi giết ngươi".

Diệp Quân trầm mặc.

Đồ chó!

Tên chủ nhân bút Đại Đạo chó chết này!

Ông đang lén lút phát triển bản thân mà tên chó đó lại đi kéo địch về, chẳng trách sao mình liều mạng nỗ lực vậy đều vô dụng hết, chỉ vì kẻ địch của hắn mãi mãi ở đẳng cấp trên hắn.

Mẹ kiếp!

Quá chó.

Tân Vô Đạo cười nói: "Ông ta đưa ra một điều kiện cực kỳ ưu đãi".

Diệp Quân liếc mắt nhìn Tân Vô Đạo, bình tĩnh nói: "Vậy các người định làm gì?"

Tân Vô Đạo khẽ mỉm cười: "Đầu tiên, chủ nhân bút Đại Đạo này ngay cả Vực chủ của chúng ta cũng kiêng dè, nên người ông ta muốn giết chắc chắn không hề tầm thường, tuy điều kiện rất mê hoặc, thậm chí khiến Vực chủ của chúng ta không thể từ chối được. Nhưng Vực chủ vẫn cố nhịn để phái ta đến điều tra ngươi một chút".

Diệp Quân hỏi: "Ta có thể gặp chủ nhân bút Đại Đạo không?"

Tân Vô Đạo nói: "E là bây giờ người không đánh lại ông ta được".

Diệp Quân bình tĩnh nói: "Ta có thể chửi chết ông ta hoặc gọi người nhà đến".

Tân Vô Đạo: "..."

Diệp Quân rất rất khó chịu.

Bởi vì hắn đang âm thầm phát triển, ngay cả tu vi cũng giấu nhẹm, chỉ hận không thể mai danh ẩn tích, mà hắn không ngờ tên kia lại đi tới đâu đó tìm kẻ địch về cho hắn.

Điên rồi à?

Chơi như vậy luôn?

Tân Vô Đạo đột nhiên nói: "Diệp công tử, chúng ta không có địch ý với ngươi, lần này ta đến chỉ muốn làm quen với ngươi thôi".

Diệp Quân nhìn về phía Tân Vô Đạo, không nói gì.

Tân Vô Đạo nói: "Tất nhiên để tỏ lòng thành ý, ta sẽ tiết lộ cho ngươi hai thông tin ngươi chưa biết. Thứ nhất, hiện tại người nhắm vào ngươi là quan cố vấn đứng đầu Toại Cổ Kim của nền văn minh Toại Minh, Diệp công tử, chắc ngươi không biết người này là ai, nhưng ta cho ngươi biết, đó là một người thật sự vô cùng đáng gờm. Nền văn minh Toại Minh có thể phát triển nhanh như vậy, đồng thời có thể đứng vững ở Cựu Thổ thì không thể không kể đến công của cô ta. Không chỉ vậy, cô ta còn từng dùng mấy triệu vũ trụ làm quân tốt thí để tranh về cho nền văn minh Toại Minh một địa bàn tiên vực... Nói tóm lại, người này là một nhân vật cực kỳ đáng sợ".

Diệp Quân nhíu mày lại.

Tân Vô Đạo lại nói tiếp: "Theo lý mà nói, cô ta không nên nhắm vào ngươi mới phải, thứ cho ta nói thẳng, với thực lực của ngươi bây giờ hoàn toàn không lọt được vào mắt cô ta, nhưng cô ta cứ nhắm vào ngươi, chuyện này có chút không bình thường".

Diệp Quân trầm giọng nói: "Có phải là do chủ nhân bút Đại Đạo không?"

Tân Vô Đạo lắc đầu: "Ta cũng không biết".

Diệp Quân trầm mặc.

Tân Vô Đạo tiếp tục nói: "Thứ hai, the chúng ta biết, chủ nhân bút Đại Đạo không chỉ tới tìm chúng ta, mà ông ta còn đến nhiều tiên vực khác..."

Vẻ mặt Diệp Quân cứng lại.

Tân Vô Đạo cười nói: "Vực chủ của chúng ta là người cẩn thận, nên ông ấy không trực tiếp ra tay với ngươi mà chỉ phái ta đi điều tra. Ta điều tra rồi thì phát hiện Diệp công tử cũng không phải một người đơn giản, sau khi báo cáo lại thì Vực chủ đã quyết định từ bỏ việc nhắm vào ngươi, đồng thời bán cho ngươi hai ân tình, chuyện là vậy đấy".

Diệp Quân trầm giọng nói: "Vực chủ của các người tên gì?"

Tân Vô Đạo mỉm cười nói: "Sau này nếu có duyên thì Diệp công tử sẽ biết, ta chỉ có thể nói với ngươi tiên vực chúng ta tên là: Tiên vực Thiên Phủ".

Diệp Quân khẽ gật đầu: "Chuyện của các người ta sẽ nhớ kỹ".

Tân Vô Đạo mỉm cười: "Diệp công tử, sau này gặp lại".

Nói rồi ông ta định rời đi.

Mà lúc này, Diệp Quân đột nhiên nói: "Các người hay Cựu Thổ mạnh hơn?"

Tân Vô Đạo đáp: "Cựu Thổ".

Diệp Quân nói: "Còn nền văn minh Toại Minh thì sao?"

Tân Vô Đạo: "Bọn họ càng mạnh hơn".

Diệp Quân trầm mặc.

Tân Vô Đạo nghiêm túc nói: "Diệp công tử, đừng xem thường ba văn minh lớn của Cựu Thổ, hiện tại bọn họ là bá chủ siêu cấp, gốc gác rất đáng sợ, ngươi không thể tưởng tượng ra được đâu".

Diệp Quân khẽ gật đầu: "Đa tạ đã báo tin".

Tân Vô Đạo nói: "Cáo từ".

Nói xong, ông ta đã biến mất.

Diệp Quân trầm mặc một lát, sau đó cũng biến mất.

Nửa tháng.

Nền văn minh Toại Minh, Cố Vấn Các.

Một thanh niên còa trong Cố Vấn Các, hơi thi lễ: "Đại nhân, hắn đã đến Cựu Thổ".

Cách đó không xa là Toại Cổ Kim đang đọc sách, cô ta đặt sách xuống: "Nhanh thật".

Thanh niên hỏi: "Cần phái người bắt hắn lại không?"

Toại Cổ Kim chậm rãi nhắm mắt lại: "Không cần".

Thanh niên hơi nghi hoặc.

Toại Cổ Kim khẽ gõ hai ngón tay lên đùi mình: "Lúc vẫn chưa rõ được thực lực của kẻ địch thì không cần tự mình đi tìm hiểu, có thể.. dùng kế khác, hai quân cờ kia cuối cùng cũng có thể dùng".

Nơi nào đó trong tinh không, Diệp Quân hít một hơi thật sâu: "Tháp, cuối cùng chúng ta cũng đến nơi".

Tiểu Tháp hỏi: "Ngươi có muốn thay đổi dung mạo của mình một chút không?"

Diệp Quân nói trong lòng: "Tháp gia, ngươi cảm thấy nền văn minh Toại Minh sẽ không biết ta đã đến à?"

Tiểu Tháp cả kinh nói: "Sao biết được? Đệt, ý ngươi là ghế Thánh Vương!"

Diệp Quân gật đầu.

Tiểu Tháp ngạc nhiên nói: "Ngươi cố ý giữ lại nó..."

Diệp Quân nhìn về phía xa xa, khẽ nói: "Người phụ nữ kia không phái người đến ngăn cản ta, cũng có nghĩa là cô ta đang chờ ta đến Cựu Thổ..."

Tiểu Tháp trầm mặc một lát rồi nói: "Tháp gia ta không chơi lại bàn cờ lớn đến vậy đâu, tự ngươi cố gắng đi".

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.