Chương trước
Chương sau
Mà khoảnh khắc Tiểu Tháp và Diệp Quân biến mất đó, ở nơi nào đó trong bóng tối có một bóng mờ chậm rãi bước ra, người đó liếc nhìn nơi Diệp Quân vừa biến mất, khẽ nói: "Lấy sức một người để chống lại Đạo Chiếu, thực lực của hắn khó lòng lường được".

Bên trong Tiểu Tháp.

Qua một lúc lâu, Diệp Quân dần khôi phục lại một chút nguyên khí, các vết nứt trên người hắn đã khép lại, nhưng hắn vẫn cảm thấy rất suy yếu.

Tiểu Tháp vẫn còn sợ hãi trong lòng: "Luồng thần qua kia quá phi lí, may mà ngươi đã thu hết toàn bộ Thập Hoang, Cổ Hoang và văn minh Bỉ Ngạn vào Tiểu Tháp, nếu khung chỉ uy thế của nó thôi cũng đã đủ phá nát toàn bộ".

Thật ra nó cũng có hơi khiếp sợ thực lực của Diệp Quân bây giờ, nó không ngờ Diệp Quân lại có thể cưỡng chế luồng sáng kia lại như vậy được.

Tất nhiên việc này không thể không kể công đến kiếm Thanh Huyên.

Cũng chỉ có kiếm Thanh Huyên mới có thể chịu đựng được sức mạnh của luồng thần quang kia, đổi thành những thần vật khác thì đã sớm gãy tan nát rồi.

Diệp Quân hít một hơi thật sâu, trong mắt đầy vẻ kiêng kỵ, hắn nhìn kiếm Thanh Huyên trong tay, cũng may lần này hắn đã khôi phục tu vi, nếu không chỉ dựa vào kiếm Thanh Huyên thì căn bản không thể chống lại được luồng sức mạnh đáng sợ đó.

Tất nhiên hắn chưa từng ngờ rằng nền văn minh Toại Minh lại chơi lớn như vậy, vừa ra tay đã đánh nát mấy triệu tinh vực vũ trụ.

Xem ra nền văn minh Toại Minh đã bắt đầu xem trọng hắn!

Muốn âm thầm phát triển e là không được rồi.

Nghĩ đến đây, sắc mặt Diệp Quân không khỏi tối đi.

Tiểu Tháp đột nhiên nói: "Tiếp theo ngươi có dự định gì không?"

Diệp Quân im lặng một lát rồi mới đứng dậy đi đến trước ghế Thánh Vương, lúc này ghế Thánh Vương vẫn đang run lẩy bẩy.

Diệp Quân nhìn ghế Thánh Vương: "Vừa rồi là gì vậy?"

Ghế Thánh Vương vẫn đang trong trạng thái hoảng loạn, qua một lúc lâu mới khẽ nói: "Đó là sát khí mạnh nhất của nền văn minh Toại Minh, tên là Đạo Chiếu, bình thường chỉ dùng khi đại chiến với các nền văn minh khác, ta... Ta không ngờ bọn họ lại dùng nó để đối phó ngươi... Khoa trương quá..."

Đạo Chiếu!

Diệp Quân cau mày lại, một lát sau mới trầm giọng nói: "Lần này ta đã cản lại Đạo Chiếu đó rơi xuống Thập Hoang".

Ghế Thánh Vương hãi hùng nói: "Bọn họ rất có thể sẽ nạp thêm sức mạnh lớn hơn để đối phó với ngươi!"

Diệp Quân híp mắt lại, trong mắt hiện lên chiến ý.

Nhận ra được chiến ý trên người Diệp Quân, ghế Thánh Vương do dự một lúc rồi nói: "Ngươi... sẽ không phản công lại nền văn minh Toại Minh chứ?"

Diệp Quân không nói gì, hắn liếc mắt nhìn ghế Thánh Vương: "Ngươi vẫn có thể liên lạc với bọn họ đúng không?"

Ghế Thánh Vương gật đầu: "Có thể".

Diệp Quân gật gật đầu: "Đến lúc đó ta sẽ bảo ngươi làm việc".

Nói xong, hắn xoay người rời đi.

Mà lúc này, ghế Thánh Vương đột nhiên run giọng nói: "Đại ca... đây là đâu?"

Diệp Quân quay đầu nhìn về phía ghế Thánh Vương: "Tiểu Tháp".

Ghế Thánh Vương vội hỏi: "Không phải đằng sau ngươi có người chống lưng hả? Là ngươi rất rất mạnh đúng không? Đúng không vậy?"

Diệp Quân bình tĩnh nói: "Ừ".

Ghế Thánh Vương lại hỏi: "Mạnh đến đâu?"

Diệp Quân đáp: "Chắc búng tay là diệt được một cái Cựu Thổ".

Nói xong, hắn xoay người rời đi.

Ghế Thánh Vương ngẩn ra, sau đó vội la lên: "Đại ca, ngươi đừng có nói đùa! Ta hỏi thật lòng mà..."

Diệp Quân đi ra ngoài, hắn nhìn vào nơi sâu trong vũ trụ tinh hà, ánh mắt dần trở nên âm trầm.

Tiểu Tháp trầm giọng nói: "Nhóc con, đừng nói là ngươi muốn phản công lại nền văn minh Toại Minh nhé".

Diệp Quân trầm mặc.

Thấy Diệp Quân im lặng, Tiểu Tháp cả kinh nói: "Không phải đó chứ??"

Diệp Quân bình tĩnh đáp: "Sao mà được được?"

Tiểu Tháp nghe vậy mới thở phào nhẹ nhõm: "Vậy ngươi có tính toán gì?"

Diệp Quân trả lời: "Chơi chiến thuật rút quân!"

Tiểu Tháp: "..."

Cựu Thổ.

Bên trong thần điện ở nền văn minh Toại Minh, tám trưởng lão tụ hội lại đây, không ai là bản thể, chỉ có bóng mờ.

Ngay lúc này, trên gương mặt già nua của tám trưởng lão đều có chút khó coi.

Huyền Chính chết rồi!

Một trăm thần tướng đồng vàng dẫn theo cũng rơi vào tay kiếm tu kia...

Điều kỳ quái nhất là thanh niên kia lại có thể ngăn chặn được sức mạnh Đạo Chiếu.

Quá bất hợp lí!

Tuy Đạo Chiếu chỉ mới phát ra một phần mười sức mạnh, thêm vào bị phong ấn của Bi Tâm Từ áp chế, nhưng đó cũng không phải là sức mạnh mà một người cảnh giới Đại Đế có thể chống lại!

Hắn thật sự đã khiến bọn họ ngạc nhiên.

Đúng lúc này, một cô gái đi vào.

Nhìn thấy người đến, và trưởng lão lập tức biến sắc, người này là Toại Cổ Kim.

Toại Cổ Kim nhìn mọi người một lượt: "Việc này bây giờ cứ giao cho ta".

Đại trưởng lão dẫn đầu trầm giọng nói: "Cổ Kim đại nhân, rốt cuộc thanh niên kia có lai lịch như thế nào? Còn nữa, hắn rốt cuộc có thực lực ra sao?"

Các trưởng lão còn lại cùng hiếu kỳ nhìn về phía Toại Cổ Kim.

Toại Cổ Kim đi đến ngồi xuống ghế chủ vị, không nói gì, tay ngọc chỉ nhẹ nhàng vung lên, một màn sáng xuất hiện trong đại điện. Bên trong màn sáng là hình ảnh Diệp Quân chống lại Đạo Chiếu, khi thấy Diệp Quân dùng cảnh giới Đại Đế để gắng gượng cản lại Đạo Chiếu, các trưởng lão trong điện đều thấy vô cùng khiếp sợ.

Toại Cổ Kim nhìn chằm chằm vào Diệp Quân bên trong màn sáng: "Thanh kiếm trong tay hắn không thuộc về văn minh này, nói các khác, sau lưng hắn còn có một thế lực bí ẩn khác..."

Một trưởng lão đột nhiên đề nghị: "Để quan chấp hành họ Phạm kia tự mình đến đấu với hắn thử?"

Nghe thấy cái tên đó, Toại Cổ Kim nhíu mày lại, sau đó nói: "Không cần, để tự ta đến".

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.