Chương trước
Chương sau
Nhìn Diệp Quân ở phía xa, trong mắt Cố Trần ánh lên một tia phức tạp, gã không ngờ rằng Diệp Quân lại đích thân đến nhà bọn họ, còn cho gã nhiều sách như vậy, gã thì có tài cán gì?

Để người trẻ tuổi không rơi vào cảnh tuyệt vọng!

Cố Trần hít sâu một hơi, ánh mắt dần trở nên kiên định.

Đúng lúc này, người phụ nữ ở bên cạnh đột nhiên khẽ nói: "Tiểu Trần, bạn của con chắc là giỏi lắm nhỉ?"

Cố Trần gật đầu: "Đúng vậy ạ".

Người phụ nữ đột nhiên trở nên nghiêm túc: "Vậy con có thể học hỏi cậu ta đừng có đi cá cược đập trứng nữa được không?"

Cố Trần: "..."

Diệp Quân đến điện Quan Huyên, hắn vừa bước vào trong thì thấy tất cả mọi người dồn dập đứng lên. Bây giờ trong điện đã có không ít người, phải đến sáu mươi, bảy mươi gương mặt, có thể nói là đã tăng lên gấp đôi khi trước, chủ sự hiện tại là Mục Khoản.

Thấy Diệp Quân, Mục Khoản lập tức hơi khẩn trương, tuy Diệp Quân không truy cứu chuyện lúc trước, nhưng ai biết được trong lòng vị viện trưởng này nghĩ gì?

Diệp Quân chậm rãi bước từng bước đến bàn làm việc từng là của Đệ Nhất Tĩnh Chiêu, nhìn thấy ghế tựa không có ai ngồi, trong mắt ánh lên một tia phức tạp, nếu cô nương kia vẫn còn ở đây thì tốt biết bao.

Cựu Thổ!

Tất nhiên hắn không thể để Đệ Nhất Tĩnh Chiêu đi theo cô gái váy đỏ kia được, đối phương rõ ràng không phải là người lương thiện.

Hắn thôi không nghĩ nữa, ngồi xuống nhìn Mục Khoản đang dẫn đầu: "Báo cáo chuyện của thư viện đi".

Mục Khoản vội bước ra, cung kính nói: "Thưa viện trưởng, thư viện đã hoàn toàn đi vào quỹ đạo, dưới sự dốc sức tuyên truyền của các tộc và các tông, bây giờ Quan Huyên Pháp đã được phổ cập toàn bộ Thập Hoang, nhưng bởi vì người đến gia nhập thư viện thật sự quá nhiều, cho dù chúng ta đã mở thêm số lượng tuyển sinh, nhưng vẫn không đủ. Bởi vậy chúng ta đang nghĩ đến việc mở thêm một phân viện".

Diệp Quân hỏi: "Nhân lực đủ chưa?"

Mục Khoản gật đầu: "Đú rồi, tôi đã ban hành 'lệnh chiêu hiền', hiện đang chào mời các hiền tài khắp vũ trụ, bây giờ chúng ta cần rất nhiều nhân tài ở nhiều phương diện khác nhau, ngoài ra các gia tộc Đại Đế và các tông môn lớn cũng đã điều động nhân tài nòng cốt sang đây".

Diệp Quân khẽ gật đầu: "Ngoại trừ mời chào nhân tài, cũng cần phải bồi dưỡng nhân tài".

Mục Khoản đáp: "Đã rõ".

Diệp Quân lại nói: "Còn việc mở phân viện thì ta vẫn nghĩ không nên, bây giờ thư viện chỉ mới vừa được thành lập, nếu mở phân viện thì phải phân tác nhân lực, ham nhiều thì ôm không xuể, so với việc mở phân việc thì không bằng trước tiên tập trung sức lực bồi dưỡng nhóm học sinh hiện tại, đợi đến khi thư viện hoàn toàn ổn định thì suy nghĩ thêm cũng được".

Mục Khoản cung kính nói: "Vâng".

Diệp Quân nói tiếp: "Bây giờ Thập Hoang tuy có Quan Huyên Pháp, nhưng không có nghĩa tất cả mọi người đều tuân thủ theo luật pháp này. Bởi vậy ta muốn quan chấp pháp ở đây phải thật nghiêm, nếu không thư viện sẽ không có độ uy tín, lúc cần thiết cũng có thể giết một để thị uy, không cần phải nương tình.

Câu sau đã có ý cảnh cáo Mục Khoản, cô ta hơi tái mặt, vội vàng nói: "Ta đã hiểu".

Diệp Quân gật gật đầu: "Vạn sự khởi đầu nan, bây giờ chúng ta đã bắt đầu rồi nên phải thật cẩn thận mọi việc, nhất là nội bộ thư viện. Thư viện là đầu tàu, nếu đầu tàu gặp sự cố thì các bộ phận ở dưới cũng sẽ đại loạn, bây giờ ngươi đã phụ trách chủ quản thư viện, chuyện này nhất định phải chú ý sát sao, đừng nhân từ, cũng không cần sợ đắc tội với ai cà. Có một số việc nếu đã lỡ đào ra thì rất khó để lấp lại, cô hiểu ý ta không?"

Mục Khoản vội vàng đáp: "Thuộc hạ đã rõ".

Diệp Quân đứng dậy: "Các ngươi tiếp tục làm việc đi".

Nói xong, hắn đi ra ngoài điện, mọi người thấy thế thì vội vàng cung kính hành lễ.

Mãi đến tận khi Diệp Quân biến mất, lúc này Mục Khoản mới thở phào nhẹ nhõm, từ lần phản bội khi trước, đã mấy ngày rồi cô ta đều thấp thỏm sợ Diệp Quân truy cứu, nhưng xem ra trước mắt Diệp Quân cũng không để ý chuyện đó.

Nhưng cô ta rất rõ, giữa họ đã không thể giống với khi trước được nữa.

Thấp giọng thấp giọng thở dài, trong mắt ánh lên một tia phức tạp, cô ta biết nếu lúc trước mình kiên quyết đứng về phía Diệp Quân không rời, thì bây giờ chắc chắn đã không rơi vào tình thế này. Nhưng trong tình huống đó, là người bình thường thì ai cũng sẽ chọn nền văn minh Toại Minh thôi mà?'

Nếu như là Đệ Nhất Tĩnh Chiêu, cô ta cũng sẽ chọn nền văn minh Toại Minh thôi? Chắc chắn sẽ như vậy!

Diệp Quân về lại trong Tiểu Tháp, sau khi có đế nguyên cực phẩm, linh khí bên trong Tiểu Tháp quả thật vô cùng nồng nặc, nơi này bây giờ hẳn là thiên đường của các nhà tu luyện.

Diệp Quân triệu tập ba trăm thần tường đồng đen và một trăm thần tướng đồng vàng đến cùng một chỗ, nhìn những thần tướng trước mắt này, khóe miệng hắn hơi cong lên.

Ba trăm thần tướng đồng đen này có cảnh giới ít nhất là Đại Đế, bởi vì bị phong ấn nên bây giờ ở đây họ chỉ là Chuẩn Đế, nhưng những thần vệ đồng vàng thì khác, cấp bậc của họ cao hơn nữa, nên dù bị trấn áp ở đây nhưng vẫn là cường giả Đại Đế!

Không thể không nói, hắn vẫn còn thấy hơi chấn động.

Thực lực của nền văn minh Toại Minh này có chút vượt ngoài dự đoán của hắn.

Hơn nữa nền văn minh Toại Minh liên tục chịu thiệt thòi hai lần ở đây, nếu nền văn minh này đủ thông minh thì chắc chắn sẽ không cho hắn cơ hội lần ba.

Tiếp theo nền văn minh Toại Minh sẽ làm gì đây?

Diệp Huyên nhíu mày lại, hắn rất không thích loại cảm giác bị động này, nhưng không còn cách nào cả, thực lực không bằng người thì chỉ có thể bị động. Nhưng cũng may là nơi này có phong ấn, người ở phía trên xuống sẽ bị trấn áp cảnh giới, chỉ cần là cảnh giới Đại Đế thì không ai là đối thủ của hắn!

Bây giờ hắn chỉ sợ nền văn minh Toại Minh trực tiếp cử đại lão tới đánh hắn thôi!

Đáng tiếc là tuy hắn có thể hấp thu ký ức bị Tiểu Hồn cắn nuốt, nhưng ký ức đó cũng không hoàn chỉnh, bởi vậy hắn không hoàn toàn hiểu rõ được về nền văn minh Toại Minh. Hơn nữa hai người kia tuy cấp bậc không thấp, nhưng rõ ràng vẫn chưa phải là cấp cao trong bộ máy nòng cốt của nền văn minh Toại Minh, bởi vậy bây giờ hắn vẫn còn quá thiếu hiểu biết về họ, nên mới bị đẩy vào thế bị động!

Hắn muốn chuyển khách làm chủ!

Diệp Quân rời khỏi Tiểu Tháp, hắn đi đến di tích Toại Minh, ghế Thánh Vương vẫn còn ở đấy, thấy Diệp Quân đến, nó tê cả da đầu.

Nó không ngơ rằng tên này lại dám giết chết người của nền văn minh Toại Minh!

Hắn mạnh đến cỡ nào?

Trực giác nói cho nó biết, tên này có lẽ vẫn còn đang che giấu thực lực.

Diệp Quân đột nhiên nói: "Ngươi có thể liên hệ với nền văn minh Toại Minh?"

Ghế Thánh Vương do dự một lúc rồi nói: "Có thể".

Diệp Quân gật gật đầu: "Ngươi giúp ta chuyển lời với bọn họ, bảo rằng ta muốn đầu hàng!"

"Đầu... đầu hàng?"

Ghế Thánh Vương mơ hồ.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.