Chương trước
Chương sau
Tại sao không cần thần phách của bọn họ?

Rất đơn giản, vì hắn căn bản không sợ khi họ thành Đế! Hi Nương im lặng một lát, sau đó xoay người rời đi.

Diệp Quân đi đến một vùng tinh không, gặp được ông lão rèn sao.

Ông lão đứng lại, xoay người nhìn Diệp Quân, khuôn mặt hiền từ chào hỏi: "Chào Quân Đế".

Diệp Quân chậm rãi đi tới trước mặt ông lão, ông lão chỉ mặc một chiếc áo bào thô đơn giản, trông vô cùng mộc mạc.

Trong lòng hắn có hơi chấn động, vì hắn phát hiện mình không thể nhìn ra được ông lão sâu cạn như thế nào.

Ông lão nhìn Diệp Quân: "Quân Đế thật khiến lão hủ phải khiếp sợ".

Diệp Quân cười nói: "Tại sao?"

Ông lão mỉm cười: "Lần đầu gặp gỡ, Quân Đế chỉ mới thành lập trật tự, không ngờ chỉ trong thời gian ngắn mà Quân Đế đã ngộ ra được đạo âm dương thiện ác, thành lập lại đạo thống, quả là ghê gớm".

Thành lập đạo thống!

Mí mắt Diệp Quân giật lên, hắn nở nụ cười, sau đó nói: "Tiền bối lợi hại như vậy, ta nghe nói tiền bối đến từ Cựu Thổ?"

Ông lão gật gật đầu: "Đúng vậy".

Diệp Quân lại nói: "Tiền bối có thể kể cho ta nghe một chút về Cựu Thổ không?"

Ông lão lại lắc đầu: "Bây giờ không có gì để kể cả, nếu Quân Đế có thể vượt qua đại nạn lần này, lúc đó chúng ta lại tâm sự sau".

Diệp Quân gật gật đầu: "Đã hiểu. Lúc trước có một cô gái váy đỏ đã tới vũ trụ này, tiền bối có biết thân phận của người đó không?"

Ông lão gật đầu: "Biết".

Diệp Quân nhìn ông lão, ông lão chỉ cười nói: "Rất xin lỗi, ta không thể nói cho ngươi biết thân phận của nàng ấy, sau khi người đó rời khỏi đây, phong ấn áp chế của chủ nhân đã không còn, thực lực cũng sẽ khôi phục lại bình thường. Nếu ta đọc tên họ ra tất sẽ dính phải nhân quả... Kính xin Quân Đế thứ lỗi".

Diệp Quân im lặng một lúc rồi nói: "Chủ nhân mà tiền bối nói đến là cô nương Bi Tâm Từ?"

Ông lão gật đầu: "Đúng vậy".

Diệp Quân hỏi: "Ta nghe nói nàng ấy từng là quan chấp hành đứng đầu Cựu Thổ?"

Ông lão mỉm cười nói: "Đúng thế".

"Ông đang ở đây chờ nàng ấy à?"

"Đúng, lúc trước nàng đã nói sẽ trở lại, nên ta vẫn luôn ở đây đợi người".

"Nếu nàng không trở về nữa thì sao?"

"Không sao cả".

"Sao ông không tự đi tìm nàng ấy?"

"Chủ nhân bảo ta ở đây chờ, chứ không phải bảo ta đi tìm".

Diệp Quân trầm giọng nói: "Ông có thể chủ động đi tìm nàng".

Ông lão lại lắc đầu: "Không được".

Diệp Quân không hiểu: "Vì sao?"

Ông lão đáp: "Bởi vì chủ nhân bảo ta ở đây chờ, chứ không bảo ta đi tìm".

Diệp Quân nhìn ông lão trước mắt, khẽ thở dài trong lòng, không nói gì thêm nữa mà xoay người rời đi.

Ông lão đột nhiên nói: "Quân Đế, cẩn thận Ung chủ, người này phụ trách chưởng quản ba trăm sáu mươi tinh hệ, cũng là một trong chín đại Tinh Chủ của Cựu Thổ, ông ta là nhân vật lờn hàng thật giá thật, không phải hạng tầm thường".

Gật gật đầu gật gật đầu: "Đa tạ tiền bối đã nhắc nhở".

Nói rồi, hắn biến mất ở nơi sâu xa trong tinh hà.

Thấy Diệp Quân rời đi, ông lão nhẹ giọng nói: "Đúng là một người không đơn giản".

Thư viện Quan Huyên.

Ung chủ dẫn theo ông lão áo đen đi dạo trong thư viện một lúc lâu, cuối cùng cả hai đến trước pho tượng Diệp Quân.

Ung chủ nhìn pho tượng Diệp Quân, cười nói: "Vị Quân Đế này trông vẫn còn rất trẻ tuổi".

Ông lão áo đen trầm giọng nói: "Chỉ cần Ung chủ hạ lệnh, thuộc hạ sẽ lập tức dẹp yên toàn bộ thư viện Quan Huyên".

Ung chủ chỉ lắc đầu: "Loại trấn áp bằng vũ lực thế này không hay, hơn nữa người này chắc chắn không đơn giản như chúng ta nghĩ đâu".

Ông lão áo đen không nói gì nữa.



Ung chủ liếc mắt nhìn pho tượng Diệp Quân, cười nói: "Đi thôi!"



Nói xong, ông ta dẫn ông lão áo đen xoay người rời đi.



Mà lúc này, ở cách đó không xa có một giọng nói hưng phấn truyền đến: "Cha, mẹ, con vào được thư viện Quan Huyên rồi! Con vào được thư viện Quan Huyên rồi!"



Ung chủ quay đầu lại nhìn, ở cửa học viện cách đó không xa có một thiếu niên đang hưng phấn reo lên với hai người già.



Thiếu niên này chính là Cố Trần.



Cố Trần kích động không thôi: "Cha, mẹ, dù bây giờ con chỉ là đệ tử tạp dịch của thư viện Quan Huyên, thế nhưng trong thư có quy định đệ tử tạp dịch cũng có thể nghe giảng học tập, sau này chỉ cần vượt qua được bài kiểm tra là có thể chuyển lên làm đệ tử chính thức, trở thành học sinh ngoại viện chân chính..."



Cha mẹ Cố Trần nghe vậy cũng phấn khích không thôi, ông lão áo đen ở bên cạnh Ung chủ cau mày lại: "Chỉ là một đệ tử tạp dịch thôi mà đã vui vẻ đến vậy, đúng là nực cười".



Ung chủ nhíu mi: "Diêm lão, đừng coi khinh người khác".



Ông lão áo đen yên lặng cúi đầu, không nói lời nào.



Ung chủ liếc mắt nhìn Cố Trần ở phía xa, sau đó nói: "Cậu ta vui như vậy là bởi vì đã tìm ra được một lối thoát, đó cũng là chỗ đáng sợ của Quan Huyên Pháp, nếu cho vị Quân Đế kia đủ thời gian, có lẽ hắn cũng có thể giết ra được một con đường máu".



Nói rồi, ông ta nhìn ông lão áo đen: "Ta biết ngươi không phục, không lọt mắt nổi người ở vị diện này, ta có thể hiểu được. Nhưng ngươi cũng phải hiểu được một điều, năm đó nền văn minh Toại Minh chúng ta đến Cựu Thổ, vì sao có thể đứng vững được ở đó? Cũng là bởi vì bọn họ nhìn chúng ta không lọt mắt, xem thường chúng ta yếu đuối, cuối cùng cho chúng ta cơ hội để tạo nên kì tích lịch sử. Nền văn minh Toại Minh chúng ta sao có thể dẫm lên vết xe đổ của kẻ địch?"



Ông lão áo đen hơi cúi người: "Thuộc hạ đã hiểu".



Ung chủ liếc mắt nhìn Cố Trần ở phía xa, cười nói: "Tâm vững như đá, thấu được đại đạo, cũng có chút thú vị, để ý đến người này đi, xong việc rồi có thể dẫn cậu ta về Cựu Thổ".



Nói xong, ông ta dẫn ông lão áo đen đi ra ngoài.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.