Thấy cảnh tượng trước mắt, Cố Trần bỗng véo mạnh vào mặt mình, lúc cảm thấy cơn đau tê tái trên mặt truyền đến, lệ trong mắt gã lập tức tuôn trào.
Còn lúc này, ông già và người phụ nữ trong sân cũng nhìn thấy gã.
Qua một lúc lâu.
Cố Trần đi trên đường, lúc này, gã còn thấy như thể đang mơ.
Mình còn sống!
Cha cũng chưa chết!
Tất cả vẫn còn!
Gã vẫn cảm thấy không thật lắm, gã lại véo mặt vào bắp chân mình, đau tới mức gã phải nhếch mép.
Chẳng mấy chốc, gã tới thư viện Quan Huyên.
Vì vừa nãy lúc đang ăn cơm, cha gã đã nói với gã, bây giờ thư viện Quan Huyên đang tuyển học viên, có thể tới thử xem.
Khi gã nhìn thấy cổng của thư viện Quan Huyên, lập tức chấn động vô cùng, cổng rộng trăm trượng, cao tới hàng chục trượng, cực kì hùng vĩ, không biết cái này phải hùng vũ hơn học viện Đệ Nhất bao nhiêu lần.
Lúc này ở đây, đã tập trung đầy người.
Đều tới muốn gia nhập vào thư viện Quan Huyên!
Cố Trần đi theo đám người vào trong thư viện, qua cổng, là tới một võ đài rộng lớn, toàn bộ võ đài này đều được lát bằng những viên đá xanh khổng lồ, rộng cả chục ngàn trượng, ở chính giữa chỗ đó, có một bức tượng.
Bức tượng này chính là Diệp Quân!
Lúc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hau-due-kiem-than/3375905/chuong-5567.html