Chương trước
Chương sau
Giờ hắn đang có cảm giác rất rất nghèo, bồi dưỡng đám kiếm tu kia chủ yếu là dùng đế tinh, cực phẩm đế tinh chỉ là phụ.





Song điều khiến hắn đau đầu là cực phẩm đế tinh, giờ khắp Thần Hoang đều không có. Vì vậy, dù hắn muốn tìm cũng không tìm được.



Ngoài ra, còn có đế nguyên!



Giờ đế nguyên mà hắn có quá ít, vả lại những trụ cột của Thập Hoang kia vẫn còn hơi yếu. Dù có đế nguyên cũng khó mà thành Đế.



Có điều, hắn cũng biết muốn nâng thực lực của toàn bộ nền văn minh Thập Hoang lên trong thời gian ngắn là điều không thể nào.



Đúng lúc này, Diệp Quân như cảm nhận được gì đó bỗng nhiên rời khỏi Tiểu Tháp. Vừa trở về trong sân, hắn đã thấy Đệ Nhất Tĩnh Chiêu.



Hôm nay, Đệ Nhất Tĩnh Chiêu mặc một chiếc váy gấm xinh đẹp với họa tiết cực kỳ tinh xảo, mỗi cánh hoa đều cực kỳ sống động, vừa chân thật lại tinh tế. Dáng người của cô ta vốn đã đầy ma mị, kết hợp với chiếc váy đó thì càng thêm yểu điệu động lòng người.



Ngoài dáng người ra thì khuôn mặt xinh đẹp nghiêng nước nghiêng thành kia cũng thuộc dạng hiếm thấy, khiến cho người ta vừa nhìn đã mê.



Hôm nay, cô ta cũng không đeo khăn che mặt. Diệp Quân tự nhận sức chống cự của mình rất tốt, nhưng khi nhìn thấy Đệ Nhất Tĩnh Chiêu thì cũng hơi ngây ngẩn. Song chẳng mấy chốc, hắn đã hoàn hồn lại, đánh giá cô ta một lượt rồi cười nói: “Bộ y phục này của cô trông rất đẹp”.



Đệ Nhất Tĩnh Chiêu liếc hắn một cái, cũng không có đáp.



Diệp Quân dịu dàng hỏi: “Làm xong hết rồi hả?”



Cô ta gật đầu: “Giờ các gia tộc Đại Đế và Tiên Tông trong Thập Hoang đã đầu hàng hết, tộc trưởng và tông chủ của họ đều đang chờ ngươi trong điện”.



Diệp Quân gật đầu: “Đi gặp họ thôi”.



Hai người nói xong bèn đi tới đại điện.



Các tộc trưởng gia tộc Đại Đế và tông chủ Tiên Tông thấy Diệp Quân đến đều đứng dậy rồi cúi chào, kính cẩn nói: “Ra mắt Quân Đế”.



Diệp Quân khẽ gật đầu rồi đi đến vị trí cao nhất ngồi xuống, cười bảo: “Mọi người cũng ngồi đi”.



Mọi người ngồi xuống, nhưng đều ngồi nghiêm chỉnh, có chút lo sợ không yên.



Diệp Quân liếc họ một cái, cười bảo: “Mọi người đừng căng thẳng quá, ta thống nhất Thập Hoang là vì xây dựng một trật tự hoàn toàn mới, chứ không phải vì giết chóc, cũng chẳng phải để cướp bóc. Bắt đầu từ hôm nay, ta sẽ thành lập một thư viện ở đây, tên là thư viện Quan Huyên. Sau khi nó được thành lập, ta sẽ là viện trưởng, Tĩnh Chiêu cô nương là phó viện trưởng, tông chủ Đạo Tông - Đạo Trí, tộc trưởng Đế Lăng của Đế tộc và tộc trưởng Mục Khoản của Mục tộc sẽ là trưởng lão nội viện. Đến lúc đó, Tĩnh Chiêu cô nương sẽ chọn một vài người ứu tú trong các tộc để cùng nhau giúp đỡ quản lý thư viện. Kế tiếp, có hai chuyện mà Thập Hoang phải làm, một là thành lập thư viện và mời chào những anh tài xuất sắc trên khắp Thập Hoang. Hai là thực huyện Quan Huyên Pháp khiến nó phổ cập toàn bộ Thập Hoang”.



Hắn nói đến đây bèn ngừng một lát mới nói tiếp: “Giờ thư viện vẫn chưa đủ người, vả lại các tộc và các vực vẫn luôn tự trị. Thế nên, kế tiếp ta sẽ xem coi các tộc thực hiện Quan Huyên Pháp trong tộc và vực mình. Ai làm tốt, ta sẽ thưởng cho một luồng đế nguyên”.



Đế nguyên!



Các gia tộc Đại Đế và tông môn chưa có đế nguyên nghe thấy câu đó lập tức phấn khích, giờ đã có chút gấp không chờ nổi muốn trở về thực hiện Quan Huyên Pháp. Chẳng những vậy, họ còn cảm giác được tương lai thư viện Quan Huyên sẽ là nơi mà mọi người chen lấn nằm mơ cũng muốn vào.





























Tham nhũng!

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.