Chương trước
Chương sau


Đúng lúc này, một luồng kim quang bay ra khỏi cái đầu đó, trong nháy mắt, luồng kim quang xuất hiện trước mặt chủ nhân bút Đại Đạo, khi kim quang tản đi, là một người đàn ông mặc đồ trắng, người đàn ông cung kính nói: “Hóa ra là chủ nhân bút Đại Đạo, đã lâu không gặp.”



Chủ nhân bút Đại Đạo ngắt lời người đàn ông, phiền não nói: “Mau nói cho chủ nhân các ngươi biết, ở vũ trụ Thập Hoang xa xôi có kẻ phản loạn, muốn thống nhất toàn bộ vũ trụ, bắt đầu một cuộc cách mạng, mau báo cho vực chủ của các ngươi để ông ta dẫn người đi tiêu diệt hắn, nhớ, dẫn theo tất cả mọi người.”



Người đàn ông mặc đồ trắng kinh hãi: “Vũ trụ Thập Hoang? Ở đâu?”



Chủ nhân bút Đại Đạo nói: “Rất xa.”



Người đàn ông mặc đồ trắng nói: “Đối phương có thực lực gì? Nắm giữ bao nhiêu tinh hệ, bao nhiêu vũ trụ? Có bao nhiêu người?”



Chủ nhân bút đại đạo nói: “Tạm thời là một người, ước chừng, cảnh giới Đại Đế.”



Người đàn ông mặc đồ trắng im lặng.



Cảnh giới Đại Đế!



Ngươi bảo vực chủ của bọn ta tự mình đi, hơn nữa còn phải dẫn tất cả mọi người.



Điều này giống như trong một đế quốc, tại ngôi làng nhỏ nằm ở rìa núi, có người nói muốn tạo phản, sau đó hoàng đế đích thân ngự giá thân chinh, dốc hết lực của cả nước để đánh dẹp.



Quá đáng!



Chủ nhân bút Đại Đạo thấy sắc mặt đối phương, biết đối phương đang nghĩ gì, lập tức tức giận nói: “Đã đọc sách chưa?”



Người đàn ông mặc đồ trắng gật đầu: “Có xem.”



Chủ nhân bút Đại Đạo tức giận nói: “Biết tại sao những kẻ phản diện kia ở cửa cuối bị đánh bại không? Chính là vì đã đánh giá thấp đối thủ, cho đối thủ thời gian trưởng thành, nếu ngay từ đầu họ đã dốc toàn lực để đánh bại nhân vật chính, còn có thể thua sao? Ngươi đi đi, ta không giải thích với ngươi, ta đi nói chuyện với chủ vực của ngươi, nói xong, ta còn muốn đi đến nơi kia, mẹ kiếp, hai năm này trưởng thành quá nhanh, gấp chết ta rồi.”



Nói xong ông ta biến mất vào khoảng không.



Người đàn ông mặc đồ trắng “…”



Thành Đệ Nhất.



Ác Trật Tự!



Diệp Quân liếc nhìn kiếm ý đỏ nhạt trên người, hắn phất tay, kiếm ý trong cơ thể phát ra lập tức biến mất, hắn nói trong lòng: “Tiểu Hồn, ngươi thăng cấp rồi à?”



Tiểu Hồn hưng phấn nói: “Đúng vậy, đúng vậy, tiểu chủ người tiến thêm một bước trong việc hoàn thiện Trật Tự, bây giờ ta vừa là thiện vừa là ác, khi tiểu chủ là thiện, ta sẽ là Thiện Trật Tự, khi tiểu chủ trừng ác, ta sẽ là Ác Trật Tự, hiện tại ta có thể dễ dàng giết chết ít nhất ba tên Đại Đế, không chỉ vậy, bây giờ tiểu chủ không chỉ hấp thu sức mạnh tín ngưỡng của chúng sinh, mà còn có thể hấp thu ác niệm của bọn họ để sử dụng, người có thể lấy thiện trừng ác, cũng có thể lấy ác trừng ác.”



Diệp Quân nhắm mắt, cẩn thận cảm nhận, quả nhiên có thể cảm nhận được tất cả ác niệm của thành Đệ Nhất!



Bên trong thành, ác niệm đầy trời!



Mẹ kiếp!



Diệp Quân cũng bị dọa cho giật mình, hắn không nghĩ đến một tòa thành nho nhỏ như vậy, có thể có nhiều ác như thế, vậy toàn bộ Thập Hoang sẽ đáng sợ đến nhường nào!



Lúc này hắn lại nghĩ tới Phạn Chiêu Đế!



Nếu để cho cô ta trưởng thành thêm một khoảng thời gian nữa, ai có thể đánh thắng được cô ta?



Toàn bộ vũ trụ có bao nhiêu cái ác?






























Hơn nữa hắn cũng biết rất rõ, tuy rằng hiện tại hắn có thể hấp thu ác niệm, nhưng tuyệt đối không bằng Phạn Chiêu Đế, người phụ nữ kia dù đi đến đâu, chỉ cần chỗ đó có cường giả mạnh hơn cô ta, cô ta có thể thẳng tay cưỡng ép hấp thu tất cả chỗ ác niệm đó!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.