Chương trước
Chương sau


Đệ Nhất Tĩnh Chiêu nói: “Đúng không?”

Diệp Quân gật đầu: “Phải”.



Đệ Nhất Tĩnh Chiêu hơi tò mò: “Có thể nhìn ra bối cảnh gia đình ngươi không tầm thường chút nào, sao ngươi lại…”



Diệp Quân cười giải thích: “Trước kia ta được nuôi thả… Thật ra ban đầu khá tốt, dù rất thê thảm nhưng cũng không thảm lắm, mãi đến sau này gặp một đối thủ vô cùng mạnh, cô ta tên Phạn Chiêu Đế. Từ sau khi gặp cô ta, cuộc sống bi thảm của ta đã bắt đầu! Ta từng chiến đấu với cô ta rất nhiều lần, mỗi lần đều bị cô ta đánh rất thảm…”



Vừa nghĩ tới người phụ nữ kia, hắn lập tức cảm thấy áp lực, dù bây giờ hắn đã là Đại Đế, nhưng hắn biết rõ e rằng thực lực của người phụ nữ kia cũng đã mạnh hơn. Lần sau gặp lại, hắn vẫn nên cẩn thận chút thì hơn.



Đệ Nhất Tĩnh Chiêu nói: “Là Ác Đạo kia à?”



Cô ta có điều tra về Diệp Quân một chút, vì thế cũng biết một vài chuyện của Diệp Quân, nhưng cũng không biết quá nhiều.



Diệp Quân gật đầu: “Đúng thế”.



Đệ Nhất Tĩnh Chiêu nhìn thoáng qua Diệp Quân: “Nhưng ngươi cho ta một cảm giác là ngươi rất tự tin, tựa như không gì có thể làm khó được ngươi ấy”.



Diệp Quân cười nói: “Có lẽ lúc làm Đại Đế, ta vẫn có chút sức hấp dẫn…”



Đệ Nhất Tĩnh Chiêu vô thức gật, nhưng sau khi lấy lại tinh thần, sắc mặt cô ta trở nên hơi mất tự nhiên.



Diệp Quân lại nói: “Đây là thực lực, cũng như ở thế tục, khi đàn ông có tiền có quyền, có những thứ khác, dù bề ngoài không quá dễ nhìn nhưng cũng có sức hấp dẫn. Nếu ta không phải Đại Đế, thì có lẽ ta đã không thể lọt vào mắt Tĩnh Chiêu cô nương”.



Đệ Nhất Tĩnh Chiêu hơi cau mày, không nói gì.



Hai người nhanh chóng đi tới trước cổng thành, nhìn đống xương trắng chồng lên nhau kia, Đệ Nhất Tĩnh Chiêu nhẹ giọng nói: “Đều là vì trở thành Đế”.



Diệp Quân gật đầu: “Biết rõ nơi này nguy hiểm, nhưng bọn họ vẫn muốn liều mạng một lần, lỡ như thắng thì sẽ được hưởng thụ vinh quang trên đại đạo, vô địch Thập Hoang”.



Đệ Nhất Tĩnh Chiêu nói: “Giống như thiếu niên cược trứng lúc trước à?”



Diệp Quân lắc đầu: “Đó là một tên ngốc”.



Đệ Nhất Tĩnh Chiêu: “…”



Diệp Quân lại nói: “Nhưng cũng không hoàn toàn là vấn đề của hắn ta, Tĩnh Chiêu cô nương, việc bán trứng mà cô làm cũng rất có vấn đề, tỷ lệ rất nhỏ không phải vấn đề, mà là phải công bằng, công chính, công khai, chứ không phải che giấu tỉ lệ, hơn nữa còn gian lận… Không cho người khác một chút cơ hội nào…”



Thấy nét mặt lạnh như băng của Đệ Nhất Tĩnh Chiêu, Diệp Quân khựng lại một lát, sau đó nói: “Tĩnh Chiêu cô nương, bây giờ ta xem cô như người của mình, cho nên ta có gì nói đó, ngươi đừng để ý… Nếu cô để bụng, ta có thể xin lỗi cô”.



Nghe thấy lời Diệp Quân nói, nét mặt Đệ Nhất Tĩnh Chiêu dễ nhìn hơn rất nhiều, cô ta nhìn Diệp Quân: “Chuyện nhỏ thôi mà, không cần phải nói xin lỗi, sau khi trở về tôi sẽ cho người đổi một chút quy tắc…”



“Quyết định của Tiên Tông”, Diệp Quân nói: “Thần Tông và Đạo Tông, Nguyên tộc cùng với nhà họ Mục và Đế Tông đều đã từ chối”.



Đệ Nhất Tĩnh Chiêu hơi ngạc nhiên: “Sao ngươi biết”.



Diệp Quân cười khẽ rồi nói: “Tĩnh Chiêu cô nương, ta cảm thấy cái tên vũ trụ Thập Hoang không hay lắm, ta muốn đổi”.






























Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.