Chương trước
Chương sau


Ghế Thánh Vương run rẩy rồi lập tức lùi về phía sau…



Diệp Quân: “…”

Thấy cảnh này, Diệp Quân nhất thời nhíu mày.



Ghế Thánh Vương run rẩy nói: “Sao… Sao ngươi lại biết người phụ nữ kia?”



Diệp Quân hơi nghi ngờ: “Nàng ta làm sao?”



Giọng nói của ghế Thánh Vương vô cùng run rẩy: “Người phụ nữ này… À không, là đại nhân, quan chấp hành đứng đầu tôn kính, Bi đại nhân”.



Diệp Quân hỏi: “Nàng ta xấu xa lắm à?”



Ghế Thánh Vương không nói gì, nhưng lại liên tục run rẩy.



Diệp Quân và Đệ Nhất Tĩnh Chiêu nhìn nhau, hai người đều tỏ vẻ nghi ngờ.



Diệp Quân nói: “Ngươi… nói rõ ràng xem nào, ta rất thân với nàng ta, nàng ta sẽ không hại ngươi đâu”.



Đệ Nhất Tĩnh Chiêu: “…”



Lúc này ghế Thánh Vương cất giọng chói tai: “Sao có thể, sao ngươi có thể thân thiết với cô ta được”.



Diệp Quân đáp: “Nàng ta có một chiếc thuyền Bỉ Ngạn đang để ở chỗ ta, còn có một gốc cây cũng ở chỗ ta, nào, ngươi cảm nhận thử không”.



Dứt lời, hắn thầm nói trong lòng: “Tiểu Hồn, giúp ta một chuyện”.



Tiểu Hồn nói: “Tiểu chủ, có cần phá vỡ phong ấn của người luôn không?”



Diệp Quân đáp: “Không cần”.



Tiểu Hồn cười hì hì: “Ta biết tiểu chủ muốn dùng thủ thuật gài mồi, hơn nữa nếu mở phong ấn vào lúc này thì quá rêu rao, sẽ không tốt, bây giờ nên khiêm tốn một chút, mọi người đều không coi ngươi ra gì, rất phù hợp để khiêm tốn phát triển làm chuyện lớn, đúng không?”



Diệp Quân: “…”



Dưới sự giúp đỡ của Tiểu Hồn, cây Thánh Vương đó cảm nhận được thuyền Bỉ Ngạn và cây sinh mệnh Thiên Hành.



Ghế Thánh Vương nổi điên, sợ hãi nói: “Rốt cuộc người... người… người là ai?”



Diệp Quân bình tĩnh đáp: “Đương nhiên ta là ta rồi, ngươi đứng lên nói chuyện đàng hoàng, nằm la hét thế làm gì”.



Dứt lời, hắn đỡ ghế Thánh Vơng dậy.



Một lúc lâu sau đó, ghế Thánh Vương mới run rẩy nói: “Người… thật sự rất thân với Bi đại nhân à?”



Diệp Quân gật đầu: “Phải”.



Ghế Thánh Vương nói: “Nếu ngươi thân như thế sao còn muốn hỏi ta chuyện liên quan đến nàng ấy”.



Diệp Quân bình tĩnh đáp: “Chúng ta là bạn tri kỷ từ lâu rồi”.



Ghế Thánh Vơng cảm thấy cả người tê dại.



Mẹ kiếp!



Sao Đại Đế này có vẻ không đứng đắn thế nhỉ?






























Ghế Thánh Vương trầm giọng nói: “Nghe những người tiếp đón đến nơi này nói, lúc trước khi nàng ấy tàn sát ở Cựu Thổ, giết Đại Đế chẳng khác nào giết chó, khiến ba nền văn minh phải liên thủ với nhau để chống lại…
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.