Chương trước
Chương sau


Mục Trăn lắc đầu: “Lúc này đã muộn rồi.”



Mục Khoản gật đầu: “Muộn rồi, hiện tại nhà họ Mục chúng ta chỉ có hai lựa chọn, cách thứ nhất là cứ khoanh tay đứng nhìn, cứ để họ đánh đấu, tạm thời giữ được sự bình an, nhưng một khi họ đánh đấu xong, nhà họ Mục chúng ta sẽ rơi vào thế bị động, hơn thế cũng chẳng có lợi ích gì. Cách thứ hai là vào cuộc ngay, lựa chọn phe cánh nhà họ Quân, hoặc là chọn phe cánh bên tộc Đệ Nhất...”



Mục Trăn nhìn Mục Khoản: “Con muốn nghiêng về phe ai?”



Mục Khoản không hề do dự: “Tất nhiên là phe Quân Đế rồi, nhưng giờ chúng ta vào cuộc thì đã không còn cách nào chiếm được cơ hội ưu tiên như Đệ Nhất Tĩnh Chiêu, cô ta thật sự đáng gờm, vì để đạt được mục đích, không ngại hy sinh bản thân mình, vậy mà lại có thể hồi sinh tộc Đệ Nhất đang trong bước đường cùng.”





Mục Trăn từ từ ngẩng đầu lên nhìn ra ngoài đại điện, đôi mắt hiện lên vẻ phức tạp: “Cô gái này cực kỳ quyết đoán, mấy lão già chúng ta kém xa cô ta.”



Mục Khoản im lặng, quả thực, cho dù lúc đầu nhà họ Mục cũng biết được kế hoạch này, nhưng nếu trao cơ hội này cho nhà họ Mục, nhà họ Mục dám chơi sao?



Chắc chắn là không dám!







Mục Khoản nói: “Cha, chúng ta vẫn còn một lựa chọn.”



Mục Trăn nhìn Mục Khoản, Mục Khoản gằn giọng nói: “Chúng ta bỏ qua tộc Đệ Nhất chọn Quân Đế, nhưng với điều kiện tiên quyết là Quân Đế phải chiếm ưu thế hơn tộc Đệ Nhất, nếu hắn thực sự yêu thích Đệ Nhất Tĩnh Chiêu, nếu bị cô ta dẫn dắt thì lựa chọn ban đầu dựa vào hắn của chúng ta cũng chẳng khác gì lựa chọn dựa vào tộc Đệ Nhất cả...”



Mục Trăn im lặng một lúc, sau đó cười nói: “Con nói xem Diệp Quân này có thắng được tộc trưởng Tĩnh Chiêu không?”



Mục Khoản gằn giọng nói: “Từ xưa đến nay anh hùng không qua ải mỹ nhân, nếu hắn nảy sinh tình cảm thật thì...”



Đột nhiên Mục Trăn nói: “Nếu như tộc trưởng Tĩnh Chiêu nảy sinh tình cảm thì sao?”



Mục Khoản ngẩn người, sau có cười xòa nói: “Thế thì xôi hỏng bỏng không rồi, không chỉ gả cho người ta mà toàn bộ tộc Đệ Nhất cũng trở thành của hồi môn tặng cho người ta. Nhưng lúc đầu cô gái này đã giết cha để đoạt vị, tính tình và mưu tính không phải hạng xoàng, nếu như cô ta dám dính thân vào cục diện này, chắc chắn là đã suy nghĩ thấu đáo tất cả, bởi thế, chắc chắn cô ta sẽ không nảy sinh tình cảm thật sự đâu.”

Trời tờ mờ sáng, Diệp Quân và Đệ Nhất Tĩnh Chiêu bước ra khỏi thành, tiến về nơi sâu nhất của di tích Toại Minh.



Sau khi ra khỏi thành, lập tức nhìn thấy những đỉnh núi nhô lên từ mặt đất, vô cùng hùng vĩ.



Hai người chậm rãi bước trên đường mòn, Diệp Quân nhìn về dãy núi phía xa: “Di tích Toại Minh nằm sâu trong dãy núi kia à?”



Đệ Nhất Tĩnh Chiêu lắc đầu: “Sau dãy núi kia, là núi Thiên Ngọc, núi Thiên Ngọc mới là lối vào thực sự của di tích Toại Minh.”



Diệp Quân gật đầu: “Chúng ta có thể bay qua không?”



Đệ Nhất Tĩnh Chiêu đột nhiên vung tay, ngay lập tức, cô ta và Diệp Quân đã biến mất, khi xuất hiện đã là trên đỉnh núi.



Diệp Quân nhìn về phương xa, lập tức kinh ngạc, chỉ thấy ngọn núi đứng sừng sững cách đó không xa, toàn bộ ngọn núi bị bao phủ bởi viên ngọc tím tuyệt đẹp, ngọc và ánh sáng ban mai phản chiếu lẫn nhau, vô cùng nguy nga lộng lẫy.



Diệp Quân khiếp sợ: “Đây là núi Thiên Ngọc sao?”



Đệ Nhất Tĩnh Chiêu gật đầu.






























Diệp Quân cười nói: “Thì ra là vậy. Vừa nói, hắn vừa nhặt mảnh thiên ngọc lên, pháp tắc đại đế ở đây cũng không nhằm vào hắn.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.