Chương trước
Chương sau
Nếu Thần Tông chọn giết Diệp Quân, chắn chắn những tộc khác sẽ vỗ tay hoan hô, nhưng vấn đề chính là Thần Tông có dám làm vậy không?





Ông ta không dám!



Bây giờ đi cầu hòa?



Vừa phong ấn người ta xong, giờ lại đi cầu hòa, chuyện quái quỷ gì đây?





Thể diện đâu ra?



Thần Ung chỉ cảm thấy khó chịu trong lòng: “Tịnh Chiêu đột nhiên sử dụng thủ đoạn như vậy, đúng là nham hiểm... Lại còn chơi chiêu mỹ nhân kế, Thần Tông ta không có người đẹp à? Đi đi, gọi con bé Thần Tuyết lại đây, bảo nó, ông nội nó muốn giới thiệu cho nó một người đàn ông thú vị....”



Ông lão áo đen: ...







Sau khi Quân Ngự rời khỏi Thần Tông, ông ta lạnh lùng quay lại nhìn Thần Tông, mỉa mai: “Thật sự càng ngày càng lùi.”



Nói rồi, ông ta quay người, đi thẳng đến Đế Tông.



Đế Tông là nơi rất hẻo lánh, cũng rất thần bí. Người trong tộc vốn không hay đi lại bên ngoài, vô cùng khiêm tốn, nhưng không ai dám khinh thường bọn họ, dù sao họ cũng từng sinh ra Đại Đế.



Quân Ngự vừa mới bước vào Đế Vực, đã thấy một ông lão xuất hiện trước mặt, nói: “Ngự tộc trưởng.”



Quân Ngự cười nói: “Ta tới gặp quý tông chủ của ngươi, phiền ngươi vào báo với ông ấy một tiếng.”



Ông lão nói: “Tới không đúng lúc rồi, tộc trưởng vừa mới rời khỏi Đế Tông.”



Quân Ngự cau mày: “Vừa mới đi ư?”



Ông lão gật đầu: “Đúng vậy.”



Quân Ngự nhìn ông lão chằm chằm, sắc mặt ông lão tự nhiên, Quân Ngự lại nhìn theo hướng Đế Tông, sau đó cười nói: “Thật khéo quá.” Nói xong, ông ta quay người rời đi.



Sau khi thấy Quân Ngự đi khỏi, ông lão xoay người biến mất rồi lại xuất hiện trong vườn hoa ở ngọn núi phía sau Đế Tông, trong vườn hoa có một lão già đang tưới hoa.



Người này chính là tông chủ Đế Tông - Trần Việt.



Ông lão đi lại cạnh Trần Việt, cung kính nói: “Tông chủ, ông ta đi rồi.”



Trần Việt gật đầu: “Ta biết rồi.”

Vừa nói, ông ta vừa đưa bình nước cho ông lão, ông lão vội vàng cầm lấy bình nước rồi nói: “Tông chủ, sao không gặp ông ta?”



Trần Việt bình tĩnh nói: “Ngao sò tranh nhau ngư ông đắc lợi, thế chẳng tốt hay sao?”



Ông lão vội vàng tâng bốc: “Tông chủ uyên bác, thuộc hạ bội phục.”



Đột nhiên Trần Việt cất lời: “Ngươi nói xem, Quân Đế đó có tu vi thật hay là không có tu vi?”



Ông lão trầm giọng trả lời: “Bảy hư hồn Đại Đế hợp lực phong ấn, hắn...”





























Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.