Chương trước
Chương sau
"Tay cô đang run”.





Ánh mắt Đệ Nhất Tĩnh Chiêu càng trở nên ác liệt.



Diệp Quân: “Có thể đạt đến Chuẩn Đế trong thời gian ngắn như Tĩnh Chiêu cô nương đúng là không tầm thường, nhưng chẳng lẽ cô không nhận ra tâm cảnh mình đã rối loạn rồi sao? Chính vì chấp niệm với Đại Đế quá sâu nên đã sinh ra tâm ma”.



Hắn cười cười: “Ta là Đại Đế thì đã sao, không phải Đại Đế thì đã sao? Là Đại Đế thì cô tôn trọng, thậm chí sẵn sàng thân mật; không phải thì cô xem ta như cỏ rác? Cô nương à, cô đã lạc lối trong cái gọi là cảnh giới và thân phận rồi. Như những cô gái dưới trần thế, một khi yêu ai thì trở thành nô lệ của người ấy, người có tiền sẽ chẳng ai tôn trọng cô ta, chỉ xem cô ta như món đồ chơi mà thôi...”





Hắn nhìn đối phương: “Đạo tu hành quan trọng ở chỗ không quên bản tâm, muốn được chân tướng. Bản tâm của cô là gì? Chân tướng là gì? Cô phải biết câu 'lấy thịt đuổi kiến, kiến càng nhiều; lấy cá đuổi ruồi, ruồi càng bu'. Đừng vì hai chữ Đại Đế hư vô mờ mịt này mà đánh mất bản tâm mình. Người xuất sắc như Tĩnh Chiêu cô nương có thể đi xa hơn nhiều lắm”.



Lời này khiến Đệ Nhất Tĩnh Chiêu sững ra.

Không quên ý muốn ban đầu!



Quyết định ở việc tìm kiếm sự thật!







Đệ Nhất Tĩnh Chiêu hơi đờ đẫn nhìn đống lửa trước mặt, dưới ánh lửa chiếu rọi, trong mắt cô ta nhiều thêm hai đống lửa, có cả một tia bế tắc, lúc này cô ta giống như con hươu non đánh mất chính mình, vô cùng xinh đẹp, thấy mà thương.



Ý muốn ban đầu là gì?



Ý muốn ban đầu là Đại Đạo của chính Đệ Nhất Tĩnh Chiêu cô ta, trước khi chưa gặp Diệp Quân, mục tiêu cả đời của Đệ Nhất Tĩnh Chiêu cô ta chính là trở thành Đại Đế, xây dựng lại vinh quang của tộc Đệ Nhất.



Đạo tâm của cô ta kiên định, vững như tảng đá.



Còn sau khi gặp Diệp Quân?



Để thành Đại Đế, cô ta bắt đầu dùng mọi thủ đoạn cầm tù Diệp Quân, mưu toan lấy sức mạnh huyết mạch của hắn, mưu toan lấy số kiếp Đại Đế của hắn.



Những cái này là chính đạo à?



Không!



Vì những cách này, thật ra đều đi ngược với ý muốn ban đầu của cô ta, sâu trong lòng cô ta, vẫn cực kì phản kháng, nếu không, lúc đó cũng sẽ không hối hận tức thì. Nhưng, từ bỏ như vậy, cô ta lại có phần không cam lòng, cũng chính vì lí do ấy, cô ta bắt đầu từ từ đánh mất chính mình.



Đại Đế!



Hai chữ này không biết từ lúc này đã như một ngọn núi lớn đè lên tim cô ta, che đậy trái tim ban đầu của cô ta, khiến cô ta hết lần này tới lần khác, tự mâu thuẫn, đánh mất chính mình.



Dùng thịt đuổi kiến, kiến càng tăng, dùng cá đuổi ruồi, ruồi càng bu.



Nếu cô ta tiếp tục kéo dài như vậy, thế thì, cô ta càng muốn thành Đại Đế, cô ta càng cách xa Đại Đế hơn.



Nghĩ tới điểm này, hai mắt cô ta từ từ nhắm lại: “Thì ra là vậy.”



Đến lúc này, cô ta như phá mây thấy trăng, suy nghĩ rõ ràng.



Lúc này, chỗ ngực cô ta, một luồng ánh sáng nhàn nhạt đột nhiên tuôn ra, một luồng khí tức cổ xưa bao phủ quanh người cô ta, còn ở giữa mày cô ta, bỗng xuất hiện những luồng ấn kí cái vạc nhỏ nhàn nhạt, nhưng nháy mắt đã biến mất.



Còn lúc này, khí tức của cô ta đã xảy ra thay đổi triệt để.



Đỉnh Bất Hủ!





























Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.