"Tay cô đang run”.
Ánh mắt Đệ Nhất Tĩnh Chiêu càng trở nên ác liệt.
Diệp Quân: “Có thể đạt đến Chuẩn Đế trong thời gian ngắn như Tĩnh Chiêu cô nương đúng là không tầm thường, nhưng chẳng lẽ cô không nhận ra tâm cảnh mình đã rối loạn rồi sao? Chính vì chấp niệm với Đại Đế quá sâu nên đã sinh ra tâm ma”.
Hắn cười cười: “Ta là Đại Đế thì đã sao, không phải Đại Đế thì đã sao? Là Đại Đế thì cô tôn trọng, thậm chí sẵn sàng thân mật; không phải thì cô xem ta như cỏ rác? Cô nương à, cô đã lạc lối trong cái gọi là cảnh giới và thân phận rồi. Như những cô gái dưới trần thế, một khi yêu ai thì trở thành nô lệ của người ấy, người có tiền sẽ chẳng ai tôn trọng cô ta, chỉ xem cô ta như món đồ chơi mà thôi...”
Hắn nhìn đối phương: “Đạo tu hành quan trọng ở chỗ không quên bản tâm, muốn được chân tướng. Bản tâm của cô là gì? Chân tướng là gì? Cô phải biết câu 'lấy thịt đuổi kiến, kiến càng nhiều; lấy cá đuổi ruồi, ruồi càng bu'. Đừng vì hai chữ Đại Đế hư vô mờ mịt này mà đánh mất bản tâm mình. Người xuất sắc như Tĩnh Chiêu cô nương có thể đi xa hơn nhiều lắm”.
Lời này khiến Đệ Nhất Tĩnh Chiêu sững ra.
Không quên ý muốn ban đầu!
Quyết định ở việc tìm kiếm sự thật!
Đệ Nhất Tĩnh Chiêu hơi đờ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hau-due-kiem-than/3374665/chuong-5498.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.