Chương trước
Chương sau
Diệp Quân đỡ gã dậy: “Thứ cho ta lắm lời nhưng việc đập trứng này quá hư vô mờ mịt, không phải đường ngay. Nếu ngươi sẵn lòng quay đầu, hoàn toàn hối cải, từ nay không dính vào hai chữ 'đánh cược' nữa thì ta có thể chỉ điểm vài thứ về tu hành...”





"Chỉ điểm ta?"



Thấy hắn không có ý định cho mượn tiền, thái độ Cố Trần thay đổi hoàn toàn, giở giọng châm chọc: “Cái thứ đã không có tu vi như ngươi mà còn đòi lên mặt chỉ điểm ai? Đúng là nực cười. Ta cho ngươi hay, hôm nay là do ta xui xẻo mà thôi, ngày sau ta sẽ cược toàn bộ vốn liếng, khi ấy chắc chắn có thể lật ngược tình thế. Ta không tin chư thiên Đại Đế cũng mù mắt mà vô tình với ta như vậy!"



Rồi phất tay rời đi.





Diệp Quân lắc đầu, vừa nhấc chân thì nghe có người nói từ phía sau: “Đạo pháp uyên thâm, cũng đừng độ kẻ vô duyên”.



Hắn quay lại, nhìn thấy Đệ Nhất Tĩnh Chiêu đi đến, bèn cười hỏi.



"Cô nương không giận à?"







Cô ta chỉ lẳng lặng nhìn lại.



Diệp Quân không nói gì thêm mà đi đến một quầy hàng, nộp mười viên đế tinh rồi được một ông lão dẫn tới truyền tống trận. Đúng lúc này, Đệ Nhất Tĩnh Chiêu lại mở miệng: “Di tích Toại Minh có đủ mọi hạng người, nguy hiểm vạn phần. Ngươi đi vào đó không khác gì chịu chết”.



Diệp Quân chỉ cười không nói rồi biến mất khi truyền tống trận khởi động, để lại cô ta đứng đó với sắc mặt khó coi.



Không biết bao lâu sau, hắn xuất hiện lại ở một vùng đất hoang vắng, đằng xa có một tòa thành nhỏ, không biết đã trải qua bao nhiêu năm tháng mà đổ nát hoang tàn, không còn nhìn ra dáng vẻ xưa.



Hắn biết đó chính là Toại Thành, nằm ở vòng ngoài của di tích Toại Minh.



Sự phát hiện của tòa thành này đã khiến Thập Hoang sửng sốt, khi ấy mọi người mới biết thì ra còn một nền văn minh khác tồn tại trước thời đại Cổ Sử. Các cường giả Thập Hoang sau đó đến thăm dò, càng ngày càng hăng hái hơn, nhất là sau khi tổ tiên tộc Đệ Nhất trở thành Đế sau khi đi ra từ nơi này.



Nhưng mức độ nguy hiểm của di tích này nằm ngoài sức tưởng tượng của họ, khiến không biết bao nhiêu người phải bỏ mạng nhiều năm qua.



Thậm chí có cường giả Chuẩn Đế cũng mất mạng.



Nhưng nguy cơ lớn thường đi kèm với cơ duyên không kém, thế là vẫn không ngăn được bước chân của người muốn thăm dò.



Diệp Quân cảm nhận được gì mà dừng lại, khi xoay người thì thấy Đệ Nhất Tĩnh Chiêu cũng đã đứng đó.



Cô ta mặc trường bào màu mực nhàn nhạt, thân hình thon gọn mảnh mai, tuy đã mang mạng che mặt nhưng vóc dáng và đôi mặt đã đủ chứng minh cho một vẻ đẹp kiều diễm.



Cô ta lẳng lặng đi đến bên hắn.



Diệp Quân không nhắc lại chuyện lúc trước mà nhìn về tòa thành: “Cô nương biết nhiều về di tích này không?"



Đệ Nhất Tĩnh Chiêu: “Không”.

Diệp Quân: “Cô đã đến đây bao giờ chưa?"



Đệ Nhất Tĩnh Chiêu: “Từng đến, nhưng đã không còn kể từ khi trở thành tộc trưởng. Các gia tộc Đại Đế và Tiên Tông đều có quy định không cho người đứng đầu bước vào”.






























Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.