Chương trước
Chương sau
Bốn mắt nhìn nhau, lúc này không khí đông đặc như chết.





Chẳng mấy chốc, cơn đau từ chỗ nào đó truyền tới khiến Đệ Nhất Tĩnh Chiêu cau mày.



Diệp Quân nhìn Đệ Nhất Tĩnh Chiêu trên người, không nói gì, hắn tuyệt đối không ngờ, lại trở thành như vậy.



Đã thế này rồi, chung quy cũng không thể rút ra nữa, sau đó làm như không có chuyện gì xảy ra nhỉ?



Đệ Nhất Tĩnh Chiêu cũng không nói gì, cô ta nằm sấp trên ngực Diệp Quân.





Trong lòng Diệp Quân thở dài, bây giờ không còn tu vi, cũng không thể phản kháng, nếu đã không thể chống lại vậy chỉ đành như thế, một đêm trôi qua.



Ngày hôm sau, khi Diệp Quân tỉnh dậy, cấm chế trong phòng đã biến mất, hắn ngồi dậy, hơi ngạc nhiên, vì hắn phát hiện, cô gái đêm qua không hề cướp đoạt huyết mạch và số kiếp của hắn.



Đương nhiên, nếu đối phương thật sự làm vậy, đừng nói cô ta, cho dù là cường giả Đại Đế, cũng tự chịu diệt vong, huyết mạch phong ma và huyết mạch phàm nhân của hắn đúng là chuyên trị mọi thứ không tuân phục.







Diệp Quân lắc đầu, hắn xuống giường, sau khi đổi một bộ đồ sạch sẽ, hắn đi ra ngoài, vừa đẩy cửa ra, hai mươi nô tỳ bên ngoài đã cùng kính cẩn hành lễ: “Công tử.”



Diệp Quân nhìn đám phụ nữ, cười nói: “Ta có thể đi ra ngoài không?”



Nô tỳ cầm đầu vội nói: “Có thể đi bất cứ lúc nào.”



Diệp Quân gật đầu, hắn đi ra ngoài, những nô tỳ kia cũng không đi theo.



Cả quãng đường, ai thấy hắn, đều vô cùng kính cẩn với hắn, dồn dập hành lễ.



Diệp Quân đi theo con đường nhỏ lát đá xanh đi xa ra ngoài, lát sau, hắn tới một vườn hoa, vườn hoa không lớn lắm, nhưng có đủ mọi loại hoa, lúc này đang là mùa nở rộ, do đó trăm hoa đua nở, đua nhau khoe sắc, cực kì đẹp.



Ánh mắt Diệp Quân đột nhiên rơi vào một cái cây nhỏ, thấy cây kia, hắn lập tức hơi ngạc nhiên, hắn đi qua, quan sát cái cây đó, lát sau, hắn lộ vẻ kinh ngạc, vì hắn phát hiện, cây này hơi giống với cây sinh mệnh Thiên Hành của nền văn minh Thiên Hành.



Trò gì vậy?



Diệp Quân đưa tay muốn sờ, đúng lúc này, một âm thanh run rẩy ở một bên đột nhiên truyền tới: “Công tử, cây này là do tộc trưởng trồng, bất kì ai cũng không được động vào.”



Người nói là một nô tỳ, cúi đầu, âm thanh run rẩy, hiển nhiên lúc này cực kì căng thẳng, chỉ lo Diệp Quân đụng vào.



Diệp Quân cười nói: “Ngươi đừng căng thẳng, ta không động vào là được.”



Trong lòng nô tỳ kia lập tức thở ra một hơi, nhưng vẫn nhìn hắn chằm chằm.



Diệp Quân nhìn cái cây trước mắt, càng nhìn càng nghi ngờ, khí tức này, gần như giống hệt với cây sinh mệnh Thiên Hành, chỉ là quá nhỏ thôi.



Như nghĩ tới gì đó, Diệp Quân quay đầu nhìn nô tỳ kia: “Vừa nãy ngươi nói tộc trưởng Tĩnh Chiêu là tộc trưởng à?”



Nô tỳ vội gật đầu: “Vâng ạ.”



Diệp Quân hơi kinh ngạc.



Cô gái đó lại là tộc trưởng của tộc Đệ Nhất!



Nô tỳ rất căng thẳng, thỉnh thoảng lại lén nhìn Diệp Quân, chỉ lo Diệp Quân làm hỏng cái gì đó.

Đây là nơi giải sầu của tộc trưởng, bất kì ai cũng không được tới gần, sở dĩ Diệp Quân được tới gần, là vì có dặn dò, bất kì chỗ nào trong phủ, hắn đều có thể đi tới.



Nhưng thân là tôi tớ, cô ta vẫn sợ.





























Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.