Chương trước
Chương sau


Loại nhân vật này ngang vai ngang vế với hai vị tổ tiên đấy…



Cường giả mạnh nhất trời đất!



Cô ta vốn cho rằng Diệp Quân sẽ tức giận, nhưng cô ta không ngờ, cả quãng đường, Diệp Quân chẳng hề bực bội, ngược lại, Diệp Quân còn rất hòa nhã.



Đệ Nhất U lắc đầu cười: “Không hổ là Đại Đế…”



Nói xong, cô ta nhanh chân rời đi.





Căn phòng kia.



Diệp Quân ngồi trên ghế, trong lòng nói: “Tháp gia.”



Không có bất kì câu trả lời nào.



Tiểu Hồn đột nhiên nói: “Chủ nhân, Tiểu Tháp bị phong ấn rồi.”







Diệp Quân nhẹ giọng nói: “Xem ra, Tháp gia lại sắp thăng cấp rồi.”



Tiểu Hồn nói: “Có cần ta mở phong ấn của nó ra không? Có điều, chắc chắn sẽ kinh động những vị Đại Đế kia.”



Diệp Quân nói: “Vậy trước mắt không cần.”



Tiểu Hồn nói: “Chủ nhân, tại sao người không để ta ra ngoài giết hết bọn họ bằng một kiếm?”



Diệp Quân cười nói: “Ngươi thật sự không biết à?”



Tiểu Hồn cười hi hi: “Chủ nhân, người muốn làm người phàm hoàn toàn à?”



Diệp Quân khẽ cười nói: “Còn gì nữa?”



Tiểu Hồn suy nghĩ, sau đó nói: “Có ta ở đây, người có thể trưởng thành an toàn trong vũ trụ này, tôi luyện tâm cảnh và huyết mạch phàm nhân của mình thật tốt, nhưng nếu người luôn sử dụng sức mạnh của ta, người sẽ lại sinh lòng phụ thuộc, không tốt cho tâm cảnh của mình, hơn nữa, rất có khả năng sẽ tiến vào vũ trụ tiếp theo một cách bị động… Nếu tiến vào vũ trụ tiếp theo, Đại Đế thành chó thì phải làm sao? Lẽ nào lại cứ bị đánh mãi? Ta nói có đúng không?”



Diệp Quân cười nói: “Người hiểu ta lắm, Tiểu Hồn.”



Nhận được lời khen của Diệp Quân, Tiểu Hồn rất vui vẻ: “Chủ nhân, ta sẽ tiếp tục củng cố trật tự của các đạo chính thống, tới lúc đó, khi tay người cầm lấy ta, sẽ cảm ứng được mọi chúng sinh, trong nháy mắt, truyền cho bất kì ai tin vào người, đến lúc ấy sẽ cực kì cực kì ghê gớm luôn!”



Diệp Quân khẽ cười nói: “Được, ngươi cố lên.”



Tiểu Hồn nói: “Nếu gặp nguy hiểm, người có thể gọi ta bất cứ lúc nào.”



Diệp Quân gật đầu: “Được.”



Đúng lúc này, cửa đột nhiên bị mở ra, tiếp đó, một khuôn mặt xinh đẹp vô song xuất hiện trong tầm mắt của Diệp Quân.



Người phụ nữ mặc váy dài màu đỏ nhạt, thân hình cao ráo, dưới ánh nến nổi bật, cô ta như một vị tiên tử bước vào trần gian, dung nhan vô song, đẹp khiến người ta ngạt thở, cho dù Diệp Quân cũng hơi thất thần, nhưng rất nhanh đã tỉnh táo lại.



Khoảnh khắc này, Diệp Quân tin lời Đệ Nhất U nói rồi.



Sau khi người phụ nữ đi tới, ánh mắt cô ta rơi vào người Diệp Quân, tay trái khẽ vẫy, một luồng cấm chế cực kì mạnh mẽ xuất hiện trong phòng, ngăn cách nơi này với trời đất.



Diệp Quân hơi kinh ngạc, hắn hơi bất ngờ với thực lực của người phụ nữ này, bởi vì hắn cảm nhận được Pháp Tắc Đại Đế trong sức mạnh của người phụ nữ này!



Rõ ràng người phụ nữ này không phải Đại Đế!



Nhưng vì sao cô ta lại có sức mạnh Pháp Tắc Đại Đế?



Đúng lúc này, cô ta đột nhiên nói: “Có lẽ ngươi hơi ngạc nhiên, ngươi hỏi đi, ta biết, thì sẽ trả lời ngươi hết.”



Diệp Quân cười nói: “Mục đích các người làm như vậy là gì?”



Cô gái nhìn chằm chằm vào Diệp Quân âm thanh như băng: “Chiếm đoạt huyết mạch của ngươi, cướp số kiếp của ngươi.”





























Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.