Chương trước
Chương sau


Cô gái nhìn Diệp Quân, cười nói: “Tại hạ là Đệ Nhất U, xin hỏi nên xưng hô với huynh đài thế nào?”



Diệp Quân ngừng suy nghĩ, cười nói: “Dương Quân!”



Cô gái cười, sau đó nói: “Đi thôi, tới gặp vị Đại Đế Đế tộc này.”



Diệp Quân gật đầu.



Hai người đi về đằng xa, ở đó có một ngọn núi cao, giờ phút này, vô số người đang đi về phía ngọn núi cao đó, Diệp Quân đột nhiên phát hiện, lúc những người đó leo lên núi cao, bọn họ đột nhiên dừng lại, sau đó quỳ rạp xuống, cung kính hành lễ.





Diệp Quân thắc mắc: “Bọn họ đang làm gì vậy?”



Đệ Nhất U quay đầu nhìn Diệp Quân, kinh ngạc: “Huynh không biết sao?”



Diệp Quân lắc đầu: “Không biết.”



Đệ Nhất U khẽ mỉm cười: “Quy củ của vũ trụ này là gặp đế phải bái!”







Gặp đế phải lạy!



Diệp Quân sửng sốt.



Cha và ông nội gặp mình, không biết có phải dập đầu với mình không nhỉ.



Hắn vội vàng lắc đầu một cái, sau khi ra đi, huyết mạch phong ma càng ngày càng điên cuồng, luôn làm ảnh hưởng tới hắn.



Huyết mạch phong ma: “...”



Thấy Diệp Quân đi tới đằng xa, ánh mắt Đệ Nhất U sáng lên: “Đây chính là Quân đế sao? Dáng dấp phu quân của tỷ tỷ cũng không tồi.”

Gặp đế phải lạy!



Dưới chân núi, tất cả các cường giả muốn lên núi, cho dù trước đây người đó ở cảnh giới nào, nhưng vào lúc này, họ cũng phải dừng lại, đi một bước quỳ lạy một cái.



Tất nhiên, không phải vì họ muốn quỳ mà là không quỳ không được.



Gặp đế phải lạy, đây là luật bất thành văn trong thời đại đế giả và vũ trụ Thập Hoang, nếu không lạy, ai có thể chịu đựng nổi cơn giận của Đại Đế đây?



Huống chi nay họ đến đây là vì truyền thừa.



Truyền thừa Đại Đế!



Thật ra mọi người cũng biết rất rõ, truyền thừa Đại Đế này rất xa vời với bọn họ, bởi vì một người có thể được Đại Đế xem trọng phải yêu nghiệt đến nhường nào đây chứ? Nhưng người bình thường luôn như thế, luôn tin vào may mắn.



Lỡ được coi trọng thì sao?



Trên đường bái lạy, vẻ mặt ai nấy đều thành kính, lúc dập đầu thì ước gì có thể đập chỗ đó thành một cái lỗ lớn.



Diệp Quân và Đệ Nhất U nhìn dòng người đang quỳ lạy với vẻ mặt thành khẩn đang ở dưới chân núi từ từ đi lên, Đệ Nhất U nói nhỏ: “Chẳng trách các tu sĩ đều muốn trở thành Đại Đế, dẫu có chết đi thì người hậu thế cũng không dám bất kính, gặp thì lạy.”



Diệp Quân nói: “Người trên thế giới này đều tôn sùng kẻ mạnh, chuyện thường mà.”



Đệ Nhất U cười nói: “Dương huynh, huynh nói xem, Đại Đế có nhìn trúng mấy người này không?”



Diệp Quân mỉm cười: “Đây không phải là chuyện chúng ta cần quan tâm.”



Vừa nói, hắn vừa bước đi nhanh hơn.



Đệ Nhất U nhìn Diệp Quân rồi đi theo sau. Một chốc sau, hai người đã đi đến chân núi, hắn nhìn người đang đứng trên đỉnh núi rồi bước lên.






























Ngay lúc này, một người đàn ông đang quỳ cách đó không xa đột nhiên nổi giận chỉ vào Diệp Quân: “Ngươi thật to gan, ngươi dám bất kính với Đại Đế, ngươi không sợ bị giết mười họ hay sao?”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.