Chương trước
Chương sau


Đế Lăng nắm chặt hai tay, khí thế bức người: "Cái gì gọi là phải biết tận dụng thời cơ, biết người biết ta, trăm trận trăm thắng, chính là như vậy! Đế tộc ta bây giờ đã thiếu hụt nhân tài, căn bản không ai có khả năng trở thành Đế, so với việc cứ thế từ từ suy bại, chẳng bằng đánh cược vận mệnh toàn tộc một lần. Nếu thắng, Đế tộc ta sẽ được tái sinh, lưu dõi thêm trăm triệu năm sau. Nếu Đế tộc lại có thể bồi dưỡng ra một vị Đại Đế thì quá tốt, còn nếu không... Vậy thì coi như chúng ta đã dốc hết sức, không thẹn với tổ tiên, không thẹn với đời sau".



Nói rồi ông ta còn thở dài một hơi, cảm giác vô cùng bất đắc dĩ.



Lúc trước khi vị Đại Đế tổ tiên ngã xuống, các đời tộc trưởng Đế tộc sau này luôn muốn tái hiện lại huy hoàng năm đó.



Thế nhưng... thật sự rất khó!





Nghe Đế Lăng nói xong, trong điện chợt rơi vào yên lặng.



Bọn họ biết, quyết định hôm nay của họ sẽ quyết định luôn cả vận mệnh của Đế tộc!



Cửu trưởng lão đột nhiên nghiến răng hô lên: "Cược đi! Ta thấy có thể cược được! So với việc cứ chết dần chết mòn một cách uất ức như vậy, còn không bằng đánh cược một lần, coi như đời này không thể thành Đế, thì cũng coi như vun đắp tương lai cho con cháu mai sau".







"Cược đi!"



Chẳng mấy chốc, một trưởng lão khác cũng đứng dậy, ông ta vung tay hô lên: "Vì vinh quang của tổ tiên, vì vinh quang của Đế tộc, vì con cháu đời sau!"



"Cược đi!"



Lúc này đây, tất cả mọi người trong điện đều vung tay hô lên.



Đúng lúc này, một ông lão xuất hiện trong đại điện, ông ta cung kính thi lễ: "Hai vị tộc trưởng, Diệp Quân... đến rồi".



Diệp Lăng đứng lên trước tiên: "Truyền lệnh vào trong tộc mở tiệc rượu, ca múa chào mừng... Hoàng đế của chúng ta!"

Diệp Quân vừa mới đến Đế tộc, trong Đế tộc đột nhiên truyền tới từng tiếng nhạc thần tiên tuyệt diệu, cảm xúc của bản nhạc thần tiên này tràn đầy đam mê, nhịp điệu mạnh mẽ như dòng nước lũ, tiếng trống rung như sấm, vang khắp đất trời.



Bản nhạc thần tiên vừa mới vang lên, Diệp Quân đã thấy đằng xa có mấy trăm cô gái mặc váy tiên chậm rãi bay ra, sau đó đi tới hai bên trước mặt hắn nhảy múa, những cô gái này đương nhiên đều đã được chọn lựa kỹ càng, ai ai cũng có vóc dáng uyển chuyển, gương mặt mĩ miều, trong lúc nhảy múa trông rất quyến rũ.



Diệp Quân nhíu mày, Đế tộc này lại còn biết diễn trò sao?



Ngay lúc này, dưới sự chỉ dẫn của Đế Lăng, một đám cường giả Đế tộc đồng loạt ra đón, bọn họ đi tới trước mặt Diệp Quân, sau đó cung kính quỳ xuống, đồng thanh nói: “Cung nghênh Quân Đế!”



Thấy đám cường giả Đế tộc đồng loạt quỳ xuống, Diệp Quân yên lặng một lát, sau đó nói: “Đứng lên đi.”



Đám người Đế Lăng chậm rãi đứng dậy, nhưng Đế Lăng dẫn đầu vẫn khom người, cung kính nói: “Quân Đế, mời vào điện.”



Nói xong, mọi người sau lưng ông ta vội vàng nép ra hai bên, để lộ ra một con đường.



Diệp Quân chậm rãi đi tới đại điện ở đằng xa.



Đám người Đế Lăng vội vàng đi theo, suốt dọc đường đi, đám người Đế Lăng đều đang âm thầm đánh giá Diệp Quân, khi phát hiện tu vi của Diệp Quân thật sự đã không còn, bọn họ đều cảm thấy thất vọng, quả thật tu vi của vị Diệp công tử này đã mất rồi.



Nhưng vẻ mặt bọn họ vẫn rất cung kính.






























Diệp Quân chậm rãi đứng dậy, hắn đi tới cửa đại điện, sau đó ngẩng đầu nhìn lại, dù không có hy vọng nhưng hắn biết, giờ phút này, trong bóng tối của vũ trụ tinh không, có rất nhiều cường giả đang hướng mắt nhìn xuống đại địa này.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.