Chu Chu đáp: "Là một cái cây rất lớn, đó là một trong ba thần thụ của nền văn minh Toại Minh, vua của nền văn minh đó lúc giao thủ với chủ nhân của ta đã bị đánh trọng thương, nên chủ nhân đã cướp cái cây đó đi, nhưng sau này hình như cái cây đó cũng bị trọng thương luôn rồi..."
Diệp Quân hỏi tiếp: "Vậy chủ nhân của ngươi đâu rồi?"
Vẻ mặt Chu Chu càng âm u hơn: "Chủ nhân dẫn ta đi ngao du rất nhiều nơi, cuối cùng đến được nơi đây, vốn dĩ nàng ấy định ở đây đợi thêm một khoảng thời gian nữa, nhưng ngày đó hình như nàng ấy nhận được tin tức gì đó nên đã vội vã rời đi. Nhưng nơi này quá nhỏ bé, nên nàng ấy đã để ta ở lại đây để bảo vệ ta, nàng ấy bảo rằng sau này sẽ đến đón ta, nhưng ta đã đợi rất rất lâu rồi, nàng vẫn chưa..."
Diệp Quân nó: "Lúc trước ngươi từng giao thủ với chủ nhân bút Đại Đạo rồi à?"
Chu Chu lắc đầu: "Không có, ta đánh không lại tên kia, tên kia sau khi nhìn thấy ta cứ như lên cơn gì á, luôn mồm bảo đừng đánh rồi bỏ chạy ngay".
Diệp Quân nhíu chặt mày lại: "Biển Khổ Giới này..."
Chu Chu nói: "Biển Khổ Giới không phải là để phòng bị ông ta, mà là để phòng bị người của nền văn minh Bỉ Ngạn đến làm xằng bậy, nhưng chủ nhân bút Đại Đạo rời đi thì bọn họ tự hiểu nhầm là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hau-due-kiem-than/3373604/chuong-5461.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.