Chương trước
Chương sau
Diệp Quân đứng im tại chỗ một lúc lâu, sau đó bỗng nở nụ cười.





Hắn xoay người đi tới vương triều Thiên Mộ…

Vương triều Thiên Mộ.



Thiên Thần đứng trước đại điện, mờ mịt nhìn cảnh tượng trước mắt. Không phải mình đã chết rồi sao? Chuyện gì xảy ra vậy?



Thiên Thần cảm thấy có chút không chân thực, gã nhéo mình một cái thật mạnh, cơn đau dữ dội khiến gã hiểu rõ không phải mình đang nằm mơ.





Gã còn sống!



Đúng lúc này, cửa đại điện cách đó không xa đột nhiên mở ra, tiếp đó, một người phụ nữ mặc đồ trắng chậm rãi bước vào, vẻ mặt bà cũng vô cùng mờ mịt.



Tần nương nương!



"Mẹ!"







Thấy người phụ nữ kia, Thiên Thần đột nhiên run giọng gọi lên.



Mà khi nhìn thấy Thiên Thần, cơ thể của Tần nương nương cũng thoáng run lên, bà ta vội chạy đến trước mặt Thiên Thần rồi ôm chặt lấy con trai mình vào lòng, nước mắt lưng tròng.



Vẫn còn sống!!



"Là Diệp huynh!"



Lúc này, Thiên Thần đột nhiên nói: "Là huynh ấy, là huynh ấy..."



Diệp Quân tiêu tán tu vi của bản thân để chúng sinh được sống lại một đời, khoảnh khắc hắn tiêu tán tu vi đó, đã tạc ghi mãi mãi trong đầu chúng sinh.



Tần nương nương gật đầu, vẻ mặt phức tạp, bà ta cũng không ngờ thiếu niên kia lại tự tiêu tán tu vi vô địch của mình...



"Thần huynh!"



Lúc này, một giọng nói quen thuộc đột nhiên vang lên.



Thiên Thần và Tần nương nương cùng nhau nhìn lại, khi thấy là Diệp Quân thì cả hai mẹ con đều ngẩn ra, Thiên Thần vội bước đến trước mặt Diệp Quân rồi ôm chặt lấy hắn, cười ha ha.



Tần nương nương cũng bật cười: "Để mẹ đi nấu ăn cho hai đứa".



Diệp Quân nhìn về phía Tần nương nương, cười nói: "Làm phiền bá mẫu rồi".



Tần nương nương khẽ mỉm cười rồi xoay người rời đi.



Một lát sau, Diệp Quân và Thiên Thần đã ngồi đối diện nhau, Tần nương nương làm vài món ăn, không phải là sơn hào hải vị gì, chỉ là một vài món đơn giản để ăn sáng.



Diệp Quân lấy hai bình rượu ra, hắn rót cho Thiên Thần một chén, mình một chén rồi nói: "Thần huynh, cạn!"



Thiên Thần cười ha ha: "Cạn!"



Hai người uống một hơi cạn sạch.



Thiên Thần lau khóe miêng, sau đó đánh giá Diệp Quân một lượt: "Không còn tu vi nữa?"



Diệp Quân gật đầu: "Không còn".



Thiên Thần tắt dần nụ cười: "Vậy sau này huynh có tính toán gì không?"



Diệp Quân cười nói: "Đi được bước nào thì tính bước nấy, huynh thì sao, sau này có định làm gì không?"





























Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.