Chương trước
Chương sau


Một người mặc đồ xanh!



Một người mặc trường bào trắng như mây!



Còn có một cô gái, mặc một cái quần rách, đeo tai nghe, ôm một tên nhóc lông xù màu trắng trong tay.

Trong tầm nhìn cuối của Diệp Quân, nhóm người đàn ông áo xanh chợt dừng lại, ông ấy quay đầu lại nhìn Diệp Quân rồi phá lên cười.



Diệp Quân cũng bật cười, hắn chưa từng cười vui đến thế. Đây là lần đầu tiên hắn tự dựa vào thực lực của bản thân mình tìm được ông nội, còn có đại bá nữa.





Nhị Nha cũng ở đây!



Tiểu Bạch cũng thế!



Chỉ là hắn hơi nghi ngờ bởi vì ở thế giới này, nhóm người của ông nội trông rất kỳ lạ, kiểu như hơi mơ hồ, hắn hoàn toàn không có cách nào nhìn rõ được.



Người đàn ông áo xanh nhìn Diệp Quân, cười to nói: “Cháu trai, giỏi lắm!”







Nhị Nha cũng quay đầu lại nhìn: “Cháu trai, lâu rồi không gặp, dạo này ngươi có bị đánh bầm dập không?”



Diệp Quân tối sầm mặt lại, Nhị Nha vẫn nói chuyện thẳng đuột như bình thường!



Kiếm tu mặc áo bào hình mây cũng nhìn Diệp Quân, khẽ mỉm cười: “Tiến bộ nhiều đấy chứ!”



Diệp Quân cười nói: “Mấy người chờ con nhé.”



Người đàn ông áo xanh cười phá lên.



Kiếm tu mặc áo bào hình mây cũng bật cười, không nói gì.



Diệp Quân nhìn Nhị Nha và Tiểu Bạch, hắn vung tay, cười nói: “Nhị Nha, Tiểu Bạch, sau này gặp lại ta sẽ vô địch.”



Nhị Nha phất tay: “Cháu trai cố lên!”



Diệp Quân: “...”



Tiểu Bạch cũng giơ móng vuốt lên, há miệng ra, mặc dù nó không phát ra âm thanh nhưng Diệp Quân cũng đã hiểu nó muốn nói gì.



Cháu trai cố lên!



Diệp Quân không nói gì, lập tức thu hồi thần thức, mặc dù vẫn muốn tiếp tục dò xuống sâu hơn nhưng bây giờ hắn còn có việc khác quan trọng hơn.



Sau khi Diệp Quân thu hồi thần thức lại, nhóm người đàn ông áo xanh tiếp tục đi về phía xa, kiếm tu mặc áo bào hình mây nói nhỏ: “Vẫn chưa được!”



Người đàn ông áo xanh phá lên cười: “Được lắm, nhưng cứ nhìn xem nó có vượt qua vòng cuối cùng không.”



Kiếm tu mặc áo bào hình mây mỉm cười.



Nhị Nha đột nhiên nói: “Dương ca, muội với Tiểu Bạch rất nhớ cháu trai, bọn ta đi theo nó một thời gian ngắn có được không? Huynh đừng lo, hai người bọn ta chắc chắn không dạy hư nó đâu.”



Người đàn ông áo xanh trừng mắt nhìn Nhị Nha, Nhị Nha lè lưỡi ra, kế hoạch chạy trốn thất bại.



Một lúc sau, nhóm người nhanh chóng biến mất ở nơi xa.



Sau khi Diệp Quân thu hồi thần thức lại, hắn từ từ mở mắt ra, nhìn các cường giả Đế tộc Đế tộc ở phía xa, nhìn thấy ánh mắt của Diệp Quân, tất cả cường giả Đế tộc đều hoảng sợ, vội vàng quỳ rạp xuống đất, run lẩy bẩy.



Hiện tại, Diệp Quân chỉ cần liếc mắt một cái là đã đủ để giết hết tất cả bọn họ rồi.






























Nhìn các Đế tộc đang quỳ lạy, ánh mắt của Diệp Quân vẫn không có chút gợn sóng nào, giữ lại Đế tộc tất nhiên là vẫn còn có tác dụng với hắn, hắn quay sang nhìn bầu trời ở nền văn minh Bỉ Ngạn, trận pháp của Đế tộc vẫn chưa bị hủy bỏ, trận pháp Đế Diệt vẫn còn tiếp tục, vô số sao trời vẫn tiếp tục rơi về phía nền văn minh Bỉ Ngạn.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.