Chương trước
Chương sau


Trong phút chốc, toàn bộ tinh vực hóa thành một biển máu, vô số cường giả đế tộc xung quanh rối rít rút lui, cách xa khu vực trung tâm này.



Tim Ác Đạo!



Giờ phút này, trong cơ thể Phạn Chiêu Đế, trái tim đó đã trở thành tim Ác Đạo, do vô số sức mạnh Ác Đạo ngưng tụ mà thành.



Sức mạnh Ác Đạo ngự trị trong tim, chỉ một ý niệm, có thể tiêu diệt tất cả.





Sau khi nuốt chửng ác niệm của toàn bộ Đế Vực, thực lực của cô ta lại một lần nữa được cải thiện rất nhiều.



Còn đối diện với Phạn Chiêu Đế, sự nghiêm túc trong mắt Đế Minh đã lặng lẽ biến thành sợ hãi, sức mạnh Ác Đạo của người phụ nữ trước mặt này đúng là không thể tưởng tượng nổi, khiến ông ta cảm thấy đáng sợ, người phụ nữ này thật sự đã tích trữ tất cả sức mạnh Ác Đạo trong một trái tim. Điều khủng khiếp nhất là trái tim của cô ta vẫn có thể chứa đựng toàn bộ số sức mạnh Ác Đạo này.



Người phụ nữ này muốn làm gì?







Trong thời đại không có pháp luật này, khó sinh ra Đại Đế, chẳng lẽ cô ta muốn mở ra một con đường hoàn toàn mới để trở thành Đại Đế sao?



Vẻ mặt của Đế Minh nghiêm túc vô cùng.



Phạn Chiêu Đế chậm rãi mở mắt ra, trong mắt cô ta, biển máu đang cuộn tròn như thủy triều, lúc này thực lực của cô ta đã đạt tới trình độ chưa từng có, chỉ cần một ý nghĩ cũng đủ dễ dàng xóa sổ vô số nền văn minh vũ trụ cấp mười.



Vô số cường giả đế tộc xung quanh đều chấn động, giờ phút này, Phạn Chiêu Đế cho bọn họ cảm giác thật sự rất đáng sợ.



Lúc này, Đế Minh đột nhiên mỉm cười nói: "Chúc mừng."



Khi nói, ông ta dừng lại một chút rồi lại nói, "Nếu các hạ muốn hiến tế nền văn minh Bỉ Ngạn..."



Phạn Chiêu Đế đột nhiên nói: "Ta muốn ác niệm của thuyền Bỉ Ngạn."



Đế Minh không chút do dự, mà rất vui vẻ, "Được.”



Nếu người phụ nữ trước mặt không yêu cầu bất cứ điều gì khác, ông ta ngược lại sẽ có chút sợ hãi.



Mục tiêu của đế tộc trong việc có được thuyền Bỉ Ngạn là vì một số thứ bên trong nó chứ không phải vì bản thân thuyền Bỉ Ngạn. Chỉ cần có được những thứ đó, đế tộc có thể có cơ hội thay đổi vận mệnh của mình. Khi đó Phạn Chiêu Đế sẽ trở nên tầm thường như con kiến hôi trong mắt họ.



Đừng nhìn sức mạnh khủng khiếp của Phạn Chiêu Đế lúc này mà lầm. Suy cho cùng, cô ta vẫn chưa thực sự thực hiện được bước đi đó. Nếu không thực hiện được bước đó, cô ta không thể tạo ra mối đe dọa thực sự cho đế tộc. Nếu đế tộc có thể sinh ra một Đại Đế mới, một trăm Phạn Chiêu Đế cũng sẽ trở nên vô nghĩa.



Phạn Chiêu Đế chậm rãi quay đầu lại, cô ta nhìn nền văn minh Bỉ Ngạn, chỉ cần một cái liếc mắt, cô ta đã xuyên thủng vô số thời không, cuối cùng, ánh mắt rơi vào tòa tháp nhỏ bên trong Diệp Quân.



Diệp Quân dường như cảm nhận được gì đó, hắn mở mắt ra nhìn, đúng lúc bắt gặp ánh mắt của Phạn Chiêu Đế.



Phạn Chiêu Đế nhìn chằm chằm hắn, "Đánh một trận một chọi một nhé? Ta sẽ cho ngươi sử dụng cả hai tay!"



Vừa nói, cô ta vừa cười nhẹ rồi nói thêm: "Hoặc bỏ qua quá trình này đi. Chỉ cần gọi ông nội và cô của ngươi ra là được. Dù sao cuối cùng thì ngươi cũng phải gọi bọn họ mà thôi?"



Diệp Quân nhìn Phạn Chiêu Đế xuyên thời không, "Cô tự tin như vậy, vì sao không tự mình gọi bọn họ?"



Phạn Chiêu Đế cười nhẹ: "Được!"









Có dám đến đấu một trận không!






















Diệp Quân cũng cảm thấy khó hiểu.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.