Chương trước
Chương sau
Phạn Chiêu Đế nhìn chằm chằm vào ông ta, "Điều gì sẽ xảy ra nếu đế tộc không thể sinh ra được đại đế nào nữa?"





Sắc mặt người đàn ông trung niên lập tức thay đổi, ông ta nhìn chằm chằm Phạn Chiêu Đế, hơi kinh ngạc, "Ngươi là người của nền văn minh này, sao lại biết những thứ đó?"



Phạn Chiêu Đế vô cảm, "Đây không phải chuyện ngươi cần quan tâm."



Người đàn ông trung niên nhìn chằm chằm Phạn Chiêu Đế, trong lòng đột nhiên cảnh giác.



Dưới sự phong tỏa của đế tộc bọn họ, nền văn minh Bỉ Ngạn hiện tại là một cái lồng khổng lồ, tất cả những cường giả trong nền văn minh này hoàn toàn không thể thoát ra khỏi nền văn minh Bỉ Ngạn, vì vậy người dân trong nền văn minh này tuyệt đối không thể biết về thế giới bên ngoài.





Nhưng vào lúc này, người phụ nữ trước mặt bất ngờ vạch trần động cơ và tình hình lùng túng mà họ hiện đang phải đối mặt của đế tộc bọn họ.



Điều này sao có thể?



Người đàn ông trung niên nghĩ rằng điều này thật kỳ lạ!







Phạn Chiêu Đế nói tiếp: "Điều các ngươi muốn là thuyền Bỉ Ngạn, điều ta muốn là hiến tế tất cả chúng sinh trong vũ trụ ở Bỉ Ngạn, giết hai người đó, và phá vỡ tâm ma trong lòng ta, mục tiêu của chúng ta là như nhau, không phải sao?"



Người đàn ông trung niên im lặng như đang suy ngẫm.



Phạn Chiêu Đế nhẹ nhàng liếc mắt nhìn ông ta, nói: "Hoặc có lẽ ta sẽ tạm dừng. Các ngươi có thể liều mạng với nền văn minh Bỉ Ngạn trước, sau đó ta sẽ can thiệp."



Nói xong, cô ta xoay người rời đi.



Người đàn ông trung niên vội vàng nói: "Các hạ đợi đã."



Phạn Chiêu Đế dừng lại.



Người đàn ông trung niên trầm giọng nói: "Cô nương thật sự không có hứng thú với thuyền Bỉ Ngạn sao?"



Phạn Chiêu Đế nhìn người đàn ông trung niên, không lên tiếng.



Vẻ mặt của người đàn ông trung niên trở nên khó chịu, ông ta hiểu ý của đối phương, nhưng ông ta không có quyền quyết định.



“Nếu cô nương đồng ý không chạm vào thuyền Bỉ Ngạn, ta, đại diện cho ác niệm Đế Vực sẽ để mặc cho cô nương hấp thu.”



Đúng lúc này, một giọng nói cổ xưa đột nhiên chậm rãi truyền đến từ tinh không.



Phạn Chiêu Đế liếc nhìn vũ trụ tinh không, sau đó, cô ta chậm rãi đi về phía mảnh tinh không, "Nghe đồn trong Đế Vực có một bảo vật tên là đế giáp, thứ này có thể bù đắp khuyết điểm trong cơ thể của ta, không biết Đế Vực có thể mượn được không? Sau khi trận chiến kết thúc, ta sẽ trả lại."



Đế giáp!



Nghe được lời nói của Phạn Chiêu Đế, người đàn ông trung niên phía sau sửng sốt, không ngờ Phạn Chiêu Đế còn biết về bộ đế giáp này.



Đây là bảo vật của Đế Vực, được rèn giũa bởi bàn tay của một vị đại đế vĩ đại đã từng ở trên Đạo, và là một trong những bảo vật nòng cốt của đế tộc bọn họ.



Trong tinh không, giọng nói im lặng.



Ngươi muốn mượn đồ, dựa vào đâu?



Phạn Chiêu Đế nói: "Ngoài bộ giáp này, trong thuyền Bỉ Ngạn, biển Khổ Giới cũng nên thuộc về ta."



Nghe Phạn Chiêu Đế bảo vậy, sắc mặt người đàn ông trung niên sau lưng cô ta đột nhiên trở nên vô cùng khó coi, thậm chí còn có chút tức giận.



Đã mượn đế giáp!





























Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.