Chương trước
Chương sau







Hạo Nhiên lắc đầu: "Tạm thời không thể nói cho nguơi được, nếu sau này chúng ta vẫn hữu duyên gặp lại thì ta sẽ nói hết cho ngươi nghe. Còn nếu vô duyên, không thể gặp lại thì việc nhỏ đó không cần ngươi làm nữa, ngươi thấy thế nào?"



Diệp Quân suy nghĩ một chút rồi hỏi: "Tiền bối, nếu ta hoàn thành được khổ và khó mà ông nói đến, ông sẽ tuân theo trật tự của ta đúng không? Vậy đó là bản tôn tuân theo, hay là phân thân tuân theo?"



Hạo Nhiên cười nói: "Tất nhiên là bản tôn rồi".



Diệp Quân trầm mặc.





Rất hấp dẫn!



Nếu vị tiền bối trước mắt này này tuân theo trật tự của hắn thì hắn sẽ một bước lên mây ngay, thậm chí hắn cảm giác mình còn có thể đánh một trận với Phạm Chiêu Đế, có thể vẫn đánh không lại, nhưng hắn đã có tự tin đánh một trận!



Kiếm tu mạnh nhất trong nền văn minh vũ trụ Bỉ Ngạn! Hơn nữa hắn còn có thể học tập kiếm đạo của đối phương, đối với hắn mà nói, đây là một sự trợ giúp vô cùng to lớn.







Hạo Nhiên đột nhiên cười hỏi: "Ngươi không lo ta đang đào hố chôn ngươi à?"



Diệp Quân vội nói lại: "Không, tiền bối không phải loại người như vậy... đúng không?"



Hạo Nhiên vẫn cười: "Ngươi và ta đều là kiếm tu, làm việc tất nhiên đều phải quang minh chính đại, cây ngây không sợ chết đứng, há có thể làm những việc như gài bẫy người khác, đúng không?"



Diệp Quân im lặng một chốc, sao câu thoại này nghe quen ghê?



Hạo Nhiên hỏi: "Sao rồi?"



Diệp Quân suy nghĩ thêm một chốc rồi hỏi ở trong lòng: "Gia, ngươi cảm thấy thế nào??"



Tiểu Tháp nói: "Đây là chuyện tốt, không phải ông ta đã nói rõ rồi à? Nếu như không gặp lại thì ngươi không cần lo phần nhân tình này nữa, còn nếu gặp lại... ta nghĩ ngươi vẫn sẽ giúp được người ta thôi".



Diệp Quân gật gật đầu: "Nghe Tháp gia hết!!"



Tiểu Tháp nói: "Mẹ kiếp, tại sao ta cảm giác ngươi đang có ý định quỷ quái gì đấy nhỉ? Ngươi có thể đừng không dưng lại nhảy ra làm chuyện hãm hại ta được không?"



Diệp Quân không để ý tới Tháp gia nữa mà nhìn Hạo Nhiên nói: "Tiền bối, ta đồng ý!"



Hạo Nhiên gật gật đầu: "Tiếp theo sẽ hơi tốn thời gian của ngươi một chút, nói trước nhé, sắp tới có lẽ sẽ có chút khó khăn đấy, ngươi nên chuẩn bị tâm lý sẵn sàng".



Diệp Quân cười nói: "Tiền bối yên tâm, đời ta đã trải qua không ít khổ cay, khổ cực bình thường chỉ là chuyện nhỏ với ta thôi".



Hạo Nhiên khẽ mỉm cười: "Được".



Nói rồi, ông ta đột nhiên mở tay ra, một chiếc ấn to bằng lòng bàn tay chợt xuất hiện, Diệp Quân có chút ngạc nhiên, đang định hỏi gì đó, nhưng một khắc sau hắn đã thấy trời đất quay cuồng, ngay sau đấy, ý thức của hắn dần trở nên mơ hồ...

Sau khi Diệp Quân biến mất, Hạo Nhiên đột nhiên khẽ cười nói: "Tuổi trẻ tốt thật".



Lúc này, phía sau ông ta đột nhiên truyền đến một giọng nói yếu ớt: "Rất ít người được ngươi xem vào mắt, thiếu niên kia chắc hẳn rất ưu tú".



"Rất ưu tú".



Hạo Nhiên cười nói: "Nhìn thấy cậu ta, ta cảm thấy thế giới này vẫn có hi vọng".



Giọng nói kia lại tiếp tục: "Ngươi làm thế là thật sự muốn cho cậu ta trải nghiệm bể khổ?"





























Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.