Nam Y đột nhiên gằn giọng nói: “Ta mới là thánh tử Bỉ Ngạn thật sự.”
Diệp Quân bình tĩnh nói: “Ta cũng đâu có nói ngươi không phải là thánh tử Bỉ Ngạn.”
Nghe thấy câu nói này của Diệp Quân, mọi người hơi ngờ vực rối rít nhìn về phía Diệp Quân.
Tổ Đạo và Chu Lăng cũng nghi ngờ.
Mà Nam Y cũng hơi ngơ ngác, mấy câu người này có ý gì?
Vào lúc này, Diệp Quân nói tiếp: “Ai nói chỉ có thể có một thánh tử Bỉ Ngạn vậy?
Vừa nói, hắn vừa nhìn chằm chằm Nam Y: “Ngươi là tiểu thánh tử, ta là đại thánh tử!”
Mọi người: “...”
Tiểu Tháp: “...”
Tiểu thánh tử?
Đại thánh tử?
Cái quái gì vậy?
Diệp Quân vừa nói lời này ra, tất cả người trong sân lập tức trở nên im lặng, có thể nghe thấy được tiếng kim rơi.
Thiếu niên tên là Nam Y đó cũng hơi há miệng, mở to hai mắt, nhất thời bị lời nói của Diệp Quân làm cho bối rối.
Tổ Đạo nhìn Diệp Quân, trong lòng cực kỳ cảnh giác, chết tiết, tên tiểu tử này không phải là một người tốt lành gì.
Sở dĩ y đi theo Diệp Quân, đương nhiên là có mưu tính, mà từ khi bắt đầu đến bây giờ, y không quan tâm đến Diệp Quân, theo y, mặc dù thiên phú và sức chiến đấu của Diệp Quân đều
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hau-due-kiem-than/3369938/chuong-5364.html