Chương trước
Chương sau
Không rõ toà Thánh Đường được làm bằng chất liệu gì, cả toà hiện lên kim quanh nhàn nhạt, nguy nga lộng lẫy, vô cùng loá mắt.





Lúc này, ba người đột nhiên quay đầu, phía sau bọn họ không xa, có ba tên thị vệ mặc kim giáp đang cầm trường thương.



Chu Lăng khẽ cau mày: “Thánh vệ Bỉ Ngạn!”



Diệp Quân hơi ngạc nhiên.



Bởi vì hắn phát hiện, khí tức của ba người này rất mạnh, ít nhất là cấp bậc cảnh giới Thuận Đạo.





Chu Lăng không nhìn nữa: “Đi thôi.”



Vừa nói, cô ta vừa dẫn Diệp Quân và Tổ Đạo đi về phía Thánh Đường, sau khi tiến vào đại điện, trong đại điện là tinh không mênh mông, mà dưới chân họ, là một đại lộ màu vàng dài hàng nghìn thước, ở đó có một chiếc ghế thánh.



Mỗi bên ghế thánh có khoảng hai mươi người, người đứng đầu bên trái là một người đàn ông mặc trường bào đỏ, phía sau đều mặc trường bào đỏ giống như vậy, chẳng qua, trường bào của họ khác với trường bào của người đàn ông ở chỗ, phần dưới và tay áo của trường bào được trang trí bằng một vòng vải đen.







Người đứng đầu bên phải là một người đàn ông mặc trường bào trắng, râu tóc trắng xoá, trường bào trắng như tuyết, không tì vết, phía sau cũng có một nhóm người mặc trường bào trắng, tất cả đều lớn tuổi.



Khi Diệp Quân và Chu Lăng đến, một thị nữ mặc thần bào đột nhiên bước đến trước mặt Chu Lăng, cô ta bưng đến một chiếc trường bào màu đen, thi lễ với Chu Lăng, sau đó dè dặt mặc thần bào cho Chu Lăng, rồi lui sang một bên.



Chu Lăng sải bước đi về phía trước.



Diệp Quân và Tổ Đạo cũng đi theo.



Trong lòng Tổ Đạo hơi sợ hãi, mẹ nó, y đi theo tên kiêu ngạo này để lừa người, ngộ nhỡ lừa không thành công, sợ là phải chịu tội ở đây, vì người ở đây đều có khí tức vô cùng cường đại, hiển nhiên đều là người có thực lực đỉnh cao ở Bỉ Ngạn Giới.



Nhưng y không có lựa chọn nào khác, nếu y chọn chạy trốn, rất có khả năng y sẽ bị giết người diệt khẩu.



Lúc này, trong đầu Diệp Quân đột nhiên vang lên giọng nói của Chu Lăng: “Người bên trái, mặc trường bào đỏ, chính là Khu Cơ chủ giáo, phụ trách phía nam Bỉ Ngạn Giới, bên phải là Đại chủ giáo, phụ trách trông coi phía bắc, cả hai đều mở đường máu đi lên từ tầng lớp thấp nhất, ngươi phải cẩn thận.”



Diệp Quân nghe Chu Lăng nói, vẻ mặt bình tĩnh, nhưng trong lòng thì đang âm thầm suy nghĩ.



Lúc này, tuyệt đối không thể sợ hãi.



Chẳng mấy chốc, Chu Lăng dẫn Diệp Quân và Tổ Đạo đi vào giữa đại điện, lúc này, mọi người đứng hai bên đều nhìn về phía Diệp Quân.



Bên trái, Khu Cơ chủ giáo nhìn chằm chằm Diệp Quân: “Bắt lại.”



Trong phút chốc, vài luồng thần quang bay thẳng từ trên trời xuống đất, muốn bắt giữ Diệp Quân.



Diệp Quân búng ngón tay cái, kiếm Thanh Huyên bay thẳng lên trời.



Vù vù!



Một tiếng kiếm vang lên, bốn đạo thần quang vỡ vụn, kiếm Thanh Huyên bay về trong tay Diệp Quân, hắn chậm rãi đi về phía Khu Cơ chủ giáo, không lộ ra bất kỳ khí thế nào, nhưng mọi người trong phòng đều cảm thấy bị áp bức mạnh mẽ.



Khu Cơ chủ giáo nhìn Diệp Quân, ánh mắt bình tĩnh, nhưng trong lòng chấn động, thực lực của tên kiếm tu này vượt qua ngoài dự đoán của ông ta.

Mọi người kinh hãi nhìn Diệp Quân, tên này muốn làm gì?



Thân thể Diệp Quân bỗng nhiên trở nên hư ảo.



Kiếm quang xuất hiện!



Xa xa, Khu Cơ chủ giáo đột nhiên duỗi một ngón tay, nhẹ nhàng gõ, đầu ngón tay, xuất hiện một luồng kim quang quỷ dị, trong phút chốc, ngàn vạn ánh sáng nở rộ, chặn kiếm quang của Diệp Quân, nhưng một khắc sau, chỉ thấy Diệp Quân cầm kiếm nhẹ nhàng ấn xuống, ngàn vạn ánh sáng trong nháy mắt vỡ tan, kiếm Thanh Huyên chạm vào đầu ngón tay Khu Cơ chủ giáo.





























Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.