Chương trước
Chương sau


Tiếp sau đó, đao ý và kiếm ý của hai người biến mất từng chút một, giống như tờ giấy bị đốt cháy.



Sức mạnh của hai bên đã không cùng một cấp bậc nữa rồi!



Phạn Chiêu Đế nhìn huynh đệ hai người bị sức mạnh Ác Đạo của cô ta trấn áp, nở một nụ cười khinh thường: “Chỉ như vậy thôi sao?”



Dứt lời, cô ta chỉ khẽ giậm chân, trong phút chốc, tất cả đao quang và kiếm quang trong trời đất đồng thời biến mất. Không những vậy, khoảng vũ trụ này còn bị vỡ vụn, biến thành một vực sâu vũ trụ vô tận.



Một cú giậm chân nhẹ nhàng, đã hủy diệt đi tất cả.





Diệp Quân và Lăng Tiêu giống như bị trúng đòn nghiêm trọng, ngay lập tức bay ra ngoài.



Hai mắt Phạn Chiêu Đế từ từ nhắm lại, hai tay cô ta mở ra. Thế giới vốn đã biến thành một màu đen kịt, lại đột nhiên bắt đầu từng chút một chuyển sang màu đỏ, ý niệm Ác Đạo khủng bố cuốn sạch chư thiên vạn thế, trấn áp tất cả.



Cách đó không xa, đám người Quân Đế nhìn thấy cảnh này vẻ mặt đều vô cùng khó coi.





Người phụ nữ này còn mạnh hơn Tổ Đạo ở thời kì đỉnh cao gấp nhiều lần.



Người đầu tiên trong lịch sử của vũ trụ cấp mười đạt đến cảnh giới tế chúng sinh!



Lúc này, đám người Quân Đế đều có phần tuyệt vọng.



Chênh lệch sức mạnh quá lớn.



Sau khi Diệp Quân dừng lại, hắn nhìn kiếm ý ở xung quanh mình. Giờ này khắc này, kiếm ý trật tự của hắn đã bắt đầu tiêu tan.



Hắn từ từ nhắm mắt lại.



Áp chế!



Đạo Trật Tự của hắn bây giờ rất mạnh, vô cùng mạnh. Có thể nói, sau khi Tổ Đạo chết, trật tự hiện tại của hắn là mạnh nhất ở đây. Nhưng Đại Đạo của Phạn Chiêu Đế còn mạnh hơn.



Đạo của hắn vẫn bị Đại Đạo của đối phương kìm hãm!



Loại kìm hãm này thực sự khiến cho người ta cảm thấy tuyệt vọng, có phần giống với uy áp của tướng quân trong một quân đội.



Ở bên cạnh Diệp Quân, Lăng Tiêu nhìn chằm chằm vào Phạn Chiêu Đế phía xa xa, phải nói rằng, người phụ nữ này quá mạnh, vượt xa ra khỏi dự đoán của ông ta.



Nhưng ông ta lại có vẻ rất phấn khích.



Lăng Tiêu bỗng nhiên vỗ vai Diệp Quân, cười nói: “Tiểu Cửu, đừng nghĩ nhiều như vậy. Đàn ông chúng ta cứ cố gắng hết mình là được. Nếu thắng thì tất nhiên là việc tốt, trong dòng chảy thời gian vô tận mặc ta tiêu dao tự tại. Nếu thua, vậy cũng không sao cả, chết thôi mà, chúng ta sống nhiều năm như vậy rồi, cũng không lỗ!”



Diệp Quân quay đầu nhìn Lăng Tiêu sảng khoái. Lúc này, hắn đột nhiên bật cười.



Diệp Quân hắn có cố gắng không?



Tất nhiên là cố gắng rồi!



Nhưng Phạn Chiêu Đế này dùng thực lực để nói cho hắn biết rằng nhiều khi không phải cứ nỗ lực là sẽ có kết quả. Thế gian này có rất nhiều người, bọn họ cũng rất nỗ lực, nhưng cuối cùng họ vẫn phải cúi đầu trước số phận.



Không cam lòng sao?



Phẫn nộ sao?






























Nhưng!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.