Chương trước
Chương sau
Cô gái gật đầu: “Thiện và ác giống như âm dương vậy. Có âm sẽ có dương, có ánh sáng sẽ có bóng tối, không ai có thể thực sự biến mất hay thiếu đi thứ gì. Đây đều là sự thiếu sót của Đại Đạo, không thể toàn vẹn được.”





Diệp Quân đột nhiên nói: “Ý của Tam tỷ là muốn ta không bài trừ Ác nữa mà phải học cách tiếp nhận mặt xấu của thế giới này. Nói cách khác, Tam tỷ muốn ta cùng tồn tại với phong ấn Ác Đạo này!”



Trong mắt cô gái hiện lên sự tán thưởng, cô ta khẽ vỗ vai Diệp Quân: “Năng lực nhận thức của đệ cực kỳ tốt, rất ưu tú. Cha mẹ đệ chắc hẳn rất tự hào về đệ.”



Diệp Quân mỉm cười, sau đó cúi đầu thật sâu với cô gái trước mặt: “Hôm nay nghe được lời Tam tỷ nói còn hơn mười năm đọc sách.”



Cô gái lắc đầu: “Đều là người bên mình, đừng khách sao như vậy, ta không thích.”





Diệp Quân gật đầu, cười tươi: “Được.”



Dứt lời, hắn nhìn thoáng qua xung quanh, sau đó hỏi: “Ta có thể đọc sách ở đây không?”



Tam tỷ khẽ lắc đầu: “Thời gian không đủ, hồ sơ vụ án ở đây lên đến hơn trăm triệu.”



Diệp Quân nói: “Đổi nơi khác xem.”





Dứt lời, hắn mang toàn bộ hồ sơ vụ án vào trong Tiểu Tháp, sau đó dẫn theo cả Tam tỷ vào trong Tiểu Tháp.



Sau khi vào trong Tiểu Tháp, Tam tỷ nhất thời hơi kinh ngạc, cô ta duỗi tay ra khẽ chạm vào thời không ở trước mặt, thời không bỗng nhiên dập dờn như sóng nước. Cô ta nhìn một hồi, sau đó ánh mắt dần dần trở lên nghiêm túc.



Tam tỷ quay đầu nhìn Diệp Quân: “Thời không này là…”



Diệp Quân khẽ cười đáp: “Là cô cô ta chế tạo đó.”



Tam tỷ gật đầu, khen ngợi từ đáy lòng: “Cô cô đệ là một người rất lợi hại.”



Diệp Quân nói: “Tam tỷ, ta đi xem những hồ sơ vụ án kia, tỷ cứ tự nhiên.”



Nói xong, hắn xoay người rời đi.



Sau khi Diệp Quân rời đi, Tam tỷ khẽ mỉm cười: “Tên nhóc này.”



Dứt lời, cô ta nhìn xung quanh thời không, khẽ nói: “Đúng là núi cao còn có núi cao hơn, người giỏi còn có người giỏi hơn.”



Nói xong, cô ta giống như nghĩ ra việc gì đó, lập tức rời khỏi Tiểu Tháp.



Diệp Quân chuyển hết hồ sơ vụ án vào một khu đất trống, sau đó ngồi xếp bằng xuống, bắt đầu dùng thần thức để quét qua những vụ án này.



Với thực lực và lực tinh thần hiện tại của hắn, tất nhiên sẽ không đọc sách giống người bình thường.



Dần dần, sắc mặt của Diệp Quân bắt đều trở lên khó coi.



Qua một hồi lâu, Diệp Quân đóng hồ sợ vụ án trong tay lại, nhẹ giọng nói: “Tháp gia, ta vẫn còn biết quá ít về thế giới này.”



Tiểu Tháp nói: “Ngươi vẫn còn quá trẻ. Hơn nữa, vì thân phận của ngươi, nên ngươi căn bản không có tiếp xúc quá nhiều với tầng lớp xã hội thấp, cũng không có cơ hội tiếp xúc với những thứ xấu xa nhất đó. Việc này ông nội ngươi lại tiếp xúc rất nhiều, nhớ năm đó…”



Nói đến đây, nó đột nhiên thấp giọng thở dài, tràn đầy xúc động: “Nhớ năm đó, ta và ông nội ngươi đi lên từ tầng lớp thấp nhất. Dọc đường đã gặp phải rất nhiều yêu ma quỷ quái, mặc dù lúc trước ông nội của ngươi rất cực đoan, nhưng phải nói rằng, nếu không phải nhờ tính cách đấy của ông ấy, ông ấy cũng không sống đến cuối cùng.”



Diệp Quân khẽ gật đầu: “Đúng vậy, một người như ông nội ta, cho dù có vắt kiệt hết khí vận của cả vũ trụ cấp mười, e rằng cũng không sinh ra nổi một người.



Tiểu Tháp yên lặng một lát rồi nói: “Ông nội ngươi không có ở đây, ngươi không cần phải nịnh bợ.”



Diệp Quân cười ha ha, hắn dừng mạch suy nghĩ, tiếp tục đọc hồ sơ vụ án.



Hắn muốn dùng cách này để hiểu hơn về bóng tối của thế giới này.






























Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.