Chương trước
Chương sau


Ở một nơi khác, Phạn Thiện im lặng ngồi dưới đất.



Cô ta biết Diệp Quân đang đánh nhau bên ngoài, không biết tình hình sao rồi.



Lúc này, Tiểu Tháp chợt nói: “Hắn vẫn ổn”.



Phạn Thiện ngẩng lên: “Ai...”



Một Tiểu Tháp màu vàng mờ ảo xuất hiện. Phạn Thiện nhìn nó rồi vội hỏi: “Hắn không sao chứ?”





Tiểu Tháp: “Ừm, cô không phải lo, cứ yên tâm tu luyện ở đây”.



Phạn Thiện thoáng do dự rồi nói: “Ta ra ngoài xem được không?”



Tiểu Tháp: “Được, hơn nữa ta còn đến nhờ cô giúp”.



Phạn Thiện tò mò: “Giúp gì?”





Tiểu Tháp: “Cô ra ngoài rồi thì nắm tay hắn hộ ta”.



Phạn Thiện chớp mắt: “Thế thôi ư?”



Tiểu Tháp: “Ừ”.



Đương nhiên nó không quên nha đầu này có thể chữa trị cho Diệp Quân, mà nó thấy điều này cũng rất lạ.



Phạn Thiện gật đầu, sau đó đứng dậy: “Ra ngoài bằng cách nào?”



Tiểu Tháp: “Ta đưa cô đi”.



Phạn Thiện: “Tiểu Tháp”.



Tiểu Tháp: “Sao thế?”



Phạn Thiện đi tới gần nó rồi quan sát một lúc mới nói: “Tại sao ta thấy ngươi quen quen nhỉ, chúng ta từng gặp nhau chưa?”



Tiểu Tháp trầm mặc nói: “Cô đừng dọa ta”.



Phạn Thiện: “Ta thấy quen thật mà”.



Tiểu Tháp đang định lên tiếng thì Phạn Thiện đã xua tay: “Thôi, ngươi đưa ta ra ngoài trước đi”.



Tiểu Tháp: “Cô thấy ta quen thật à?”



Phạn Thiện gật đầu: “Ừ, cảm giác như hình như chúng ta đã từng gặp nhau rồi, nhưng ta nhớ chưa gặp ngươi bao giờ. Haizz, kệ đi, chắc không có gì đâu, vì lúc ta cho lợn ăn, thấy con nào cũng quen”.



Tiểu Tháp: “…”

Diệp Quân nằm trên một tảng đá lớn ở bên ngoài, tinh hà mênh mông trên đỉnh đầu sâu không thấy đáy.



Lúc này, tuy hắn đã ăn một quả Đạo Nguyên, nhưng tác dụng vẫn chưa quá rõ rệt, vết thương trên thể xác của hắn mới hồi phục được khoảng bảy, tám phần. Nhưng hắn vẫn đang hôn mê, vì thần hồn chưa hồi phục.



Trận chiến vừa rồi đã tiêu hao quá nhiều sức lực của hắn.



Hơn nữa, phong ấn Ác Đạo ở mi tâm của hắn vẫn chưa biến mất nên trong người hắn vẫn còn tàn dư của sức mạnh Ác Đạo.



Thấy Diệp Quân vẫn mê man bất tỉnh, Nghịch Đạo Hình Đồ và Thượng Thương Chủ đều có vẻ lo lắng. Họ biết là do séc mạnh Ác Đạo, nhưng lại không làm thế nào được. Sức mạnh của phong ấn này đến họ cũng không lay chuyển được, mà cũng không dám liều, dẫu sao nó cũng đang ở trong người của Diệp Quân.



Đúng lúc này, Phạn Thiện chợt xuất hiện.



Trông thấy cô ta, Nghịch Đạo Hình Đồ và Thượng Thương Chủ đều tỏ vẻ ngạc nhiên. Khi nhìn thấy tình trạng thảm thương của Diệp Quân, Phạn Thiện đã rơi nước mắt, sau đó vội vàng chạy tới cạnh rồi nắm lấy tay hắn: “Ngươi… sao ngươi lại ra nông nỗi này?”






























Diệp Quân chầm chậm mở mắt ra, khi nhìn thấy Phạn Thiện, hắn nhoẻn miệng cười: “Ta vẫn còn sống hả?”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.