Chương trước
Chương sau


Một kiếm mà xử lý được cường giả cảnh giới Thần Tổ đỉnh cao.



Cơn chấn động qua đi, tất cả đại thần trong điện đều có vẻ nghiêm nghị.



Thiên Hình và Kê Tướng cũng có vẻ căng thẳng chưa từng có. Vì họ phát hiện mình đã đánh giá quá thấp thực lực của người thanh niên này.



Đương nhiên họ còn nghĩ tới một điều quan trọng hơn, đó là thế lực đứng sau Diệp Quân chắc chắn không tầm thường.



Ban đầu, họ không quá quan tâm đến lời nói của Thiên Thần. Nhưng giờ trong sâu thẳm nội tậm họ đang dâng lên cảm giác bất an.





Từ chuyện nhỏ có thể thấy được cục diện rồi.



Thế lực có thể bồi dưỡng ra một thiên tài yêu nghiệt thế này chắc chắn không đơn giản.



Thiên Hình và Kê Tướng cùng nhìn sang Bùi thần hầu, lúc này họ chợt hiểu ra người phụ nữ này đang cố tình đẩy cho vương triều họ đối đầu với người thanh niên này.





Lòng dạ hiểm ác!



Bùi thần hầu nhìn chằm chằm về phía Diệp Quân với vẻ rất bình tĩnh, nhưng thật ra cô ta đã chuẩn bị tâm lý ứng chiến rồi.



Vì cô ta biết rõ, tuy bây giờ thực lực mà Diệp Quân thi triển rất mạnh, nhưng thật ra đó chưa phải thực lực thật sự của hắn.



Hắn còn mạnh tới đâu?



Bùi thần hầu nhớ lại cảnh tượng khi trước mà đứng hình.



Sau đó, cô ta đã lộ ra vẻ kiêng dè.

Thiên Tông cũng nhìn Diệp Quân chằm chằm với vẻ bình tĩnh, không ai biết ông ta đang nghĩ gì.



Diệp Quân đỡ Thiên Thần bằng tay trái, còn tay phải cầm kiếm Thanh Huyên, sau đó đi từng bước về phía đại điện. Hắn không hề phong ra kiếm ý và khí tức, nhưng tất cả mọi người trong điện đều cảm thấy có một luồng uy áp vô hình ập tới, những người có thực lực yếu một chút còn thấy run sợ.



Thật ra chính Diệp Quân cũng không ngờ trước đó tuy mình bại trận, nhưng tâm cảnh và khí chất của hắn đã có một sự thay đổi rất lớn.



Vì những người này mà so với Phạn Chiêu Đế, chủ nhân bút Đại Đạo và Tổ Đạo thì vẫn còn quá kém.



Đừng nói là so với ba người bên trên, so với Cửu Châu Chủ thôi đã không bằng Diệp Quân được rồi.



Uỳnh!



Đúng lúc này, chợt có một tiếng long ngâm vang lên. Ngay sau đó, phía chân trời nứt ra, một cái đầu rồng khổng lồ đã thò ra từ trong khe nứt ấy.



Đầu rồng che kín bầu trời.



Ngay khi nó xuất hịn, các luồng long uy đáng sợ như dòng thác lũ đã cuốn tới, trời đất như rung chuyển.



“Tổ Long Thiên Mộ!”



Thiên Thần chợt sứng người nói: “Đây là vật cưỡi của tổ tiên vương triều Thiên Mộ ta, cũng là thần quốc hộ triều. Tuy không phải thực thể nhưng Diệp huynh này, chưa gì họ đã dùng đến con át chủ bài này thì ta nghĩ huynh nên đi đi”.



Thiên Thần vẫn rất lý trí, vì Diệp Quân không thể một đấu với cả vương triều được. Ngay gã là hoàng tử của vương triều mà con không rõ vương triều mạnh tới đâu, hơn nữa tổ tiên dựng quốc của họ chắc chắn rất đáng sợ.



Diệp Quân liếc nhìn Tổ Long hộ quốc rồi nói: “Hôm nay không để huynh làm hoàng đế thì ta sẽ hủy diệt vương triều này”.






























Thấy thế, con rồng co đôi con ngươi lại, sau đó há miệng phun ra một long khí màu xanh lam. Song, nó vẫn không thể cản được kiếm Thanh Huyên của Diệp Quân. Long khí vỡ nát, con rồng thấy vậy thì lập tức rút lui, để tạm né một kiếm này.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.