Chương trước
Chương sau
Nói rồi, gã nhanh chóng lấy một viên đan dược màu vàng ra cho Diệp Quân uống. Song, tay gã vừa chạm vào người Diệp Quân thì đã bị một luồng sức mạnh khổng lồ đánh bay, cuối cùng ngã mạnh xuống đất.



Thiên Thần cũng thừ người ra.



Chuyện gì vậy?



Gã vội đứng dậy, sau đó chạy tới gần Diệp Quân thì thấy có ấn ký màu đỏ máu ở mi tâm hắn. Tiếp đó, gã vô cùng ngỡ ngàng.



Gã không ngờ sức mạnh của phong ấn này lại khủng khiếp như vậy.



Đúng lúc này, Phạn Thiện chợt giơ tay cầm lấy tay Diệp Quân rồi gọi: “Tiểu Diệp Quân”.





Thấy thế, Thiên Thần sững người.



Vì gã phát hiện Phạn Thiện không hề bị sao cả. Không chỉ thế, khi Phạn Thiện nắm tay Diệp Quân, tia sáng đỏ nhàn nhạt trên người hắn đã dần biến mất, ấn ký màu đỏ máu ở mi tâm hắn cũng nhạt dần.



Thiên Thần vô cùng chấn động khi thấy cảnh tượng đó.





Thật ra tia sáng đỏ không hề biến mất, mà tích tụ dần sang người Phạn Thiện.



Lúc này, chợt có một người đàn ông trung niên đi tới gần Thiên Thần, đó chính là A Ông.



Ban nãy khi bị tập kích, ông ta đã bị mất lực chiến đấu.



Bây giờ, ông ta cũng đang rất ngỡ ngàng. Vì ông ta cũng đã nhìn thấy kiếm khi nãy của Diệp Quân, một kiếm mà có thể giết được mấy cường giả đỉnh cấp.



Quá khủng khiếp!



Thời không phía xa chợt nứt ra, sau đó có 12 cường giả mặc giác xuất hiện.



Họ vội chạy đến gần Thiên Thần rồi quỳ xuống: “Chúng thần cứu giá chậm trễ, xin Cửu điện hạ trách phạt”.



Thiên Thần nhìn họ rồi bình tĩnh nói: “Đứng dậy đi!”



12 người kia đứng dậy, người đàn ông trung niên đi đầu lên tiếng: “Điện hạ, nơi này không an toàn”.



Thiên Thần gật đầu, sau đó nhìn Diệp Quân ở dưới đất rồi nói: “Đi thôi!”



Người đàn ông trung niên nhìn Diệp Quân và Phạn Thiện: “Dẫn họ theo luôn ạ?”



Thiên Thần liếc ông ta: “Thế cũng phải hỏi à?”



Loáng cái, bọn họ đã rời đi.



Không biết bao lâu sau, Diệp Quân mới mở mắt ra. Lúc này, hắn đang nằm trên một chiếc giường, đầu óc vẫn hơi choáng váng.



Hắn lại nhắm mắt lại, sau đó lắc đầu. Sau khi cảm giác chếch choáng tản dần, hắn lại mở mắt rồi nhìn thấy Phạn Thiện đang ngồi cạnh giường nắm tay hắn ngủ say sữa.



Diệp Quân ngoảnh đi rồi lắc đầu cười trừ.



Lần này cố cùng tu vi khiến hắn suýt nữa chết thật.



Phong ấn đó khiếp thật!



Muốn phá nó e là khó đây.



Sức mạnh của phong ấn ấy đừng nói là thể trạng của hắn bây giờ, kể cả hắn đang ở trạng thái tốt nhất cũng chưa chắc đã phá được.



Đột nhiên Phạn Thiện ngẩng lên, khi nhìn thấy Diệp Quân thì vội nắm lấy tay hắn: “Ngươi tỉnh rồi à?”





Diệp Quân không suy nghĩ nữa mà mỉm cười đáp: “Ừm”.







Phạn Thiện: “Có đói không?”







Diệp Quân gật đầu.







Phạn Thiện: “Chờ chút”.







Nói rồi, cô ta chạy đi luôn.







Diệp Quân mỉm cười, sau đó lại nhắm mắt. Giờ hắn vẫn thấy hơi choáng, hậu di chứng đáng sợ quá!







Một lát sau, Phạn Thiện đã bê một bát cháo đi vào. Cô ta đi tới gần Diệp Quân thì hắn ngồi dậy, Phạn Thiện vội nói: “Đừng cử động, để ta đút cho”.






Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.