Thấy thế Thiên Thần híp mắt, nếu không phải nơi này có sức mạnh phong ấn cực mạnh, người trước mặt này có thể phá hủy cả thị trấn này dễ dàng.
Lúc này đối phương đang vừa chống lại sức mạnh phong ấn, vừa ra tay với gã.
Thiên Thần cũng không dám sơ suất, gã tiến đến trước, tay phải siết chặt.
Ầm!
Một tia sáng vàng bỗng tuôn ra từ trong người gã, gã tung ra nắm đấm, tia sáng vàng dao động, có tiếng rồng gầm vang lên.
Ầm!
Nắm đấm của hai người va chạm vào nhau, cả dinh thự nổ tung, vô số mảnh vỡ bay tứ tung.
Diệp Quân xoay người ôm chặt lấy Phạn Thiện.
Một lát sau, mọi thứ đều khôi phục bình thường, Diệp Quân buông Phạn Thiện trong ngực ra, khi nhìn thấy bộ dạng của Diệp Quân lúc này, Phạn Thiện không khỏi sửng sốt.
Lúc này xung người Diệp Quân đầy vết thương do mảnh vỡ bắn trúng, nhất là vết thương ở cánh tay trái sâu đến độ có thể nhìn thấy xương.
Phạn Thiện run giọng nói: “Ngươi không sao chứ?”
Diệp Quân lau máu ở khóe miệng, sau đó cười nói: “Vẫn ổn”.
Nói rồi hắn xoay người nhìn hai người ở phía xa, lúc này người đồ đen đã lùi về sau mấy chục trượng.
Vô số tia sáng vàng dao động quanh người Thiên Thần, khí tức cực kỳ mạnh.
Người đồ đen bỗng nói:
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hau-due-kiem-than/3356837/chuong-5196.html