Diệp Quân khẽ cười nói, “Đừng lo, đợi ta nỗ lực một chút, đến lúc đó sẽ giúp cô.”
Phạn Thiện quay đầu nhìn Diệp Quân, cười nói, “Vậy ta cảm ơn ngươi trước!”
Diệp Quân nói, “Là ta phải cảm ơn cô và ông cụ, cảm ơn các người cứu ta.”
Phạn Thiện xua tay, “Chỉ là thuận tay thôi, chuyện nhỏ.”
Diệp Quân lắc đầu, “Với ta mà nói, đây không phải là chuyện nhỏ.”
“Được rồi!”
Phạn Thiện cười nói, “Ta tin nếu như ta ngã ở đó, ngươi mà nhìn thấy, khẳng định ngươi cũng sẽ cứu giúp, đúng không?”
Diệp Quân gật đầu, “Ừ.”
Phạn Thiện khẽ cười nói, “Chính là vậy đó.”
Diệp Quân nghiêm túc nói, “Cô biết không? Thế giới bên ngoài rất phức tạp, không phải tất cả mọi người đều là người tốt đâu.”
Phạn Thiện gật đầu, “Ta biết ý của ngươi, người xấu rất nhiều, không chỉ bên ngoài, trong thị trấn cũng có vài người xấu, nhưng ta luôn tin rằng, trên thế giới này, người tốt còn nhiều hơn người xấu, nếu không có, vậy chúng ta cũng có thể biến người xấu thành người tốt.”
Diệp Quân cười nói, “Nếu người xấu không thể biến thành người tốt thì sao?”
Phạn Thiện vung tay, “Vậy thì tiêu diệt hết đi, như vậy, chỉ còn lại người tốt rồi.”
Diệp Quân ngơ ngác.
Phạn Thiện đột nhiên khẽ thở dài, “Thế giới này, không thể chỉ có người tốt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hau-due-kiem-than/3356222/chuong-5187.html