Chương trước
Chương sau


Diệp Quân lau máu tươi ở khóe miệng, sau đó nói, “Phạn Chiêu Đế, có một chuyện ta khá tò mò.”



Phạn Chiêu Đế cười nói: “Tò mò tại sao ta lại có quan hệ với Sáng Thế Đạo Điện, phải không?”



Diệp Quân gật đầu.



Phạn Chiêu Đế khẽ cười, “Ta chỉ có thể nói, Sáng Thế Đạo Điện không đơn giản như ngươi nghĩ, về phần những cái khác, ngươi sẽ sớm biết tất cả chân tướng thôi.”





Diệp Quân trầm giọng nói: “Ban đầu cô định ép cô cô của ta xuất hiện, mục đích là gì?”



Phạn Chiêu Đế cười nói: “Ngươi thông minh như vậy, chắc có thể đoán ra được.”





Diệp Quân nói: “Sở dĩ lúc đầu cô lựa chọn đứng bên phía ta, giả vờ đối phó Sáng Thế Đạo Điện với ta, thật ra mục đích chân chính là muốn xem thử thực lực thật sự của cô cô ta, suy cho cùng, trước kia cô chỉ nghe nói về bà ấy, chưa tận mắt nhìn thấy, nên cô không thể biết rốt cuộc thực lực của bà ấy đã tới trình độ nào.”



Phạn Chiêu Đế gật đầu, “Ngươi nói đúng một nửa.”



Diệp Quân cau mày.



Phạn Chiêu Đế đột nhiên nói, “Ngươi sai rồi.”



Diệp Quân cười nhìn Phạn Chiêu Đế, nghi hoặc.



Phạn Chiêu Đế cười nói: “Ngươi đứng ở lập trường của ngươi, quả thực như thế là đúng, vì bảo vệ mọi người trong vũ trụ của ngươi, trấn áp Ác Đạo, không có gì đáng trách, nhưng ngươi lại lơ là một chuyện, vũ trụ và thế giới này không chỉ có những tu sĩ ấy, hơn nữa, điều quan trọng chủ yếu khiến Vũ Trụ Kiếp bùng nổ là gì? Là do các tu sĩ cứ cướp đoạt không biết kiềm chế, Vũ Trụ Kiếp xuất hiện là do chính bản thân họ tạo thành.”



Diệp Quân nói: “Cô cũng là người tu luyện mà.”



Phạn Chiêu Đế cười nó: “Phải, nhưng ta biết tuân theo chuyển động Thiên Đạo. Diệp Quân, ngươi đã từng nghĩ, vì cứu những sinh linh của vũ trụ này, mà ngươi sẽ dẫn đến sự hủy diệt của vũ trụ này chưa? Giống như ngươi cứu một con dê, vội vàng đuổi sói đi, nhưng ngươi đã từng nghĩ, sói sẽ chết đói không?”



Diệp Quân nhìn Phạn Chiêu Đế, “Ta cần thời gian.”



Phạn Chiêu Đế lắc đầu, “Xin lỗi, ta không thể cho ngươi thời gian được, bởi vì tỷ muội tốt của ta đang đợi ta.”



Diệp Quân vẫn còn muốn nói gì, Phạn Chiêu Đế lại nói: “Cho tới giờ, ta đều cảm thấy ngươi rất ngây thơ, thật đấy. Bởi vì ngươi hoàn toàn không hiểu cái gì là chuyển động của Thiên Đạo, cái gì là Thiên Đạo luân hồi, cái gì là Đại Đạo,dựa hết vào sự yêu thích của ngươi, cộng thêm cậy vào việc trong nhà có người, ngươi cưỡng ép, tham dự vào sự chuyển động tự nhiên của Đại Đạo. Trông có vẻ ngươi đang làm một chuyện vĩ đại, nhưng thật ra là một chuyện cực kì ngu ngốc.”

“Đại đạo sao?”



Nghe thấy Phạn Chiêu Đế ba hoa, Diệp Quân đột nhiên bật cười: “Phạn Chiêu Đế, cô thuận theo sự vận hành Đại Đạo, Đại Đạo tự nhiên, vậy ta hỏi cô, chẳng lẽ tất cả sinh linh trong vũ trụ này đều đáng phải chết sao?”



“Đáng chết!”



Phạn Chiêu Đế nhìn Diệp Quân, mặt không cảm xúc: “Sự xuất hiện của Ác Đạo, vốn dĩ bắt nguồn từ cái ác của tất cả chúng sinh. Có kết cục như vậy, chính là do bọn chúng tự tạo ra.”






























Diệp Quân tiếp tục nói: “Phạn Chiêu Đế, ta và cô đều là người ích kỉ, chúng ta đều không vĩ đại như vậy đâu, vì vậy cô đừng nói với ta những điều vô nghĩa này nữa, chân lý duy nhất không đổi của vũ trụ từ xưa đến nay đó là nắm đấm của ai mạnh thì người đó có tiếng nói, cô giết ta, cô đúng, ta giết cô, ta đúng, chỉ đơn giản như vậy thôi!”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.