Người thần bí khàn giọng đáp: “Nghe đồn Diệp công tử thông minh xuất chúng, hãy đoán đi!”
Diệp Quân im lặng nhìn người đó, tiếp theo đi tới cạnh Táng Cương: “Không sao chứ?”
Táng Cương lau vệt máu trên khoé miệng rồi đáp: “Cho ta hút ít máu được không?”
Diệp Quân lập tức đen mặt, nha đầu này vẫn còn thương nhớ đến máu của hắn.
Cô bé coi hắn là gì chứ?
Cái thùng máu chắc?
Táng Cương nghiêm túc nói: “Ta cảm thấy thực lực của mình vẫn chưa hồi phục, nếu người cho ta uống thêm ít máu thì ta có thể mạnh hơn”.
Diệp Quân cũng nghiêm nghị nói: “Ta mà cho ngươi uống máu tiếp là ta chết vì mất máu luôn đấy”.
Táng Cương nhìn người bí ẩn kia rồi thờ ơ nói: “Không uống máu thì ta không đánh lại người đó đâu”.
Diệp Quân: “Ngươi nhớ lại chưa?”
Táng Cương ngẫm nghĩ rồi đáp: “Nhớ được chút chút rồi”.
Diệp Quân vội hỏi: “Là gì thế?”
Táng Cương: “Hình như máu của cha ngươi còn ngon hơn”.
Diệp Quân đứng hình, sau đó mừng rỡ rồi nói: “Ngươi biết cha ta à?”
Cô cô váy trắng từng bảo cha hắn mang ơn ai thì hắn phải trả ơn cho người đó. Trong khi đó, nha đầu này lại biết cha hắn, rõ ràng cô bé chính là mấu chốt của nhiệm vụ.
Chỉ cần nha đầu này nhớ lại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hau-due-kiem-than/3343940/chuong-5100.html