Chương trước
Chương sau


Không còn tu vi nữa rồi!



Sắc mặt Diệp Quân lập tức trầm xuống.



Hết thời gian rồi.



Họa vô đơn chí!



Ở chỗ không xa, Diệp An quay đầu nhìn Diệp Quân một cái, lông mày khẽ cau lại, “Mất tu vi rồi ư?”



Diệp Quân gật đầu.





Diệp An nhìn chằm chằm vào Diệp Quân, hơi tức giận, “Có phải đệ cố ý tới gài bẫy tỷ không?”



Biểu cảm của Diệp Quân cứng đờ.



Diệp An hừ một tiếng, “Ta nói cho đệ biết, ta không đánh thắng được, nhưng ta có thể chạy được.”



Diệp Quân cười khổ “Tỷ tỷ”.



Diệp An quay đầu nhìn bản thể của ba vị thần hầu cách đó không xa, nhẹ giọng nói: “Không đánh thắng được, ta thật sự sẽ chạy trốn đấy.”





Cảnh giới của cô ấy và Diệp Quân đều tương đối thấp, khiêu chiến vượt cấp với cảnh giới Thần Tổ, đã là cực kì trái với tự nhiên rồi, bản thể ba vị này xuất hiện, thực lực đã vượt xa cảnh giới Thần Tổ, nếu đánh với một người, có thể còn gắng gượng tí được, nhưng ba vị…



Bây giờ cô ấy đã chuẩn bị bỏ chạy.



Một bên khác, vẫn còn một người chú ý tới trận đấu, người đó là đoàn trưởng Thức Thần của binh đoàn lính đánh thuê Thức Thần, thật ra, ông ta đã tới từ sớm, nhưng ông ta không tự mình ra sân như nhà họ Tả và nhà họ Bàn, mà chỉ âm thầm quan sát trong bóng tối.



Ở bên cạnh ông ta còn một ông lão nữa.



Bây giờ khi bản thể của ba vị thần hầu xuất hiện, Thức Thần hơi kinh ngạc.



Bên cạnh ông ta, lão già trầm giọng nói: “Đoàn trưởng, bây giờ chúng ta ra sân chưa?”



Thức Thần nhìn Diệp Quân và Diệp An một cái, vẫn lắc đầu.



Mặt ông lão tràn đầy vẻ không hiểu.



Thức Thần cười nói: “Ngươi không phát hiện ra à? Đánh đến bây giờ, trước mắt người sau hai vị kia vẫn chưa xuất hiện.”



Ông già trầm giọng nói: “Chẳng lẽ đoàn trưởng cho rằng người phía sau bọn họ còn mạnh hơn Sáng Thế Đạo Điện à?”



Thức Thần bình tĩnh nói: “Nhỡ còn mạnh hơn thì sao?”



Ông già ngạc nhiên.



Thức Thần nhìn Diệp An và Diệp Quân ở phía xa, “Ngươi nhìn kĩ hai tỷ đệ này mà xem.”



Ông già nhìn về phía Diệp Quân và Diệp An, mặt đầy hoài nghi.



Thức Thần nhìn chằm chằm hai người, “Cho dù bản thể của ba vị thần hầu xuất hiện, hai tỷ đệ này cũng không hề sợ hãi gì.”



Ông già ngơ ngác, ông ta cẩn thận quan sát Diệp An và Diệp Quân một lượt, vẻ mặt hai tỷ đệ hơi khó coi, nhưng đôi mắt hai tỷ đệ đúng là không hề sợ hãi tí nào.



Thức Thần khẽ cười: “Đúng là càng ngày càng thú vị rồi.”



Ở chỗ không xa, sau khi ba vị thần hầu xuất hiện, ánh mắt Ngự thần hầu dẫn đầu rơi thẳng vào người Diệp Quân, “Không phải ngươi đánh nhau rất giỏi à? Nào, đánh lại một trận.”



Diệp Quân đi tới bên cạnh Diệp An, “Tỷ, tỷ lên đi.”



Diệp An lườm Diệp Quân một cái, “Đệ mau gọi người đi.”



Diệp Quân lắc đầu, “Không có ai để gọi cả, hay là tỷ gọi đi?”



Diệp An cũng lắc đầu, “Ta không gọi.”



Diệp Quân không hiểu, “Vì sao?”



Diệp An bình tĩnh nói: “Ta đồng ý với mẹ rồi, ta muốn dựa vào thực lực của bản thân để giành được thành tựu.”



Diệp Quân trầm giọng nói: “Đệ đồng ý với cô cô rồi, muốn dựa vào thực lực của bản thân để hoàn thành nhiệm vụ này.”



Tỷ đệ đều im lặng.






























Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.