Chu Phạn mỉm cười nói: “Sao thế, có phải huynh nghĩ ta chắc là người không nhiễm khói bụi nhân gian không?”
Diệp Quân gật đầu.
Chu Phạn xuất thân từ hoàng gia, những người như cô ta từ nhỏ đã trưởng thành ở vạch xuất phát, không có khăng năng vào bếp thế này được.
Chu Phạn khẽ nói: “Ta học được từ mẹ ta, bà ấy là một người rất hiền lành. Thật ra, tính cách của bà ấy không hợp gia nhập vào hoàng gia, nhưng chẳng còn cách nào khác, là con gái của thế gia, nếu mình không đủ mạnh mẽ thì không có khả năng làm chủ số mệnh của mình”.
Diệp Quân khẽ gật đầu, một nội bộ thế gia lớn đều vô cùng phức tạp và tàn khốc, chứ đừng nói là những nơi như hoàng gia, người bình thường không thể tồn tại trong môi trường như vậy.
Lúc này mặt Chu Phạn đỏ bừng.
Vì tay của người nào đó bắt đầu không thành thật.
Chu Phạn quay đầu trợn mắt nhìn Diệp Quân: “Nấu cơm”.
Diệp Quân dịu giọng nói: “Muội làm phần muội, ta làm phần ta”, mặt Chu Phạn bỗng đỏ bừng như đám mây hồng, vô cùng xinh đẹp.
“Ồ”.
Một giọng nói trầm thấp bỗng vang lên trong phòng bếp.
Sự xâm nhập đột ngột khiến Chu Phạn nhất thời không thể thích ứng được, đôi mày khẽ cau lại, phải biết đường núi lúc đầu rất khó đi, dù sao cũng quá khô ráo.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hau-due-kiem-than/3317698/chuong-4989.html