Từng bức bích họa tinh xảo được khảm trên các bức tường xung quanh, những bức bích họa này cũng tản ra dao động năng lượng rất nhẹ, hiển nhiên không phải những bức bích họa đơn giản.
Cả đại điện thực sự lộng lẫy với những bức tường vàng.
Diệp An nhìn xung quanh, mỉm cười nói: “Thật khí thế”. Diệp Quân không nói gì.
Táng Cương tò mò nhìn xung quanh.
Sau khi đi xuyên qua một hành lang.
Mọi người đi đến một điện khá nhỏ, so với đại điện trước đó thì tiểu điện này nhỏ hơn rất nhiều, cũng không quá lộng lẫy, chỉ là một tiểu điện vô cùng đơn giản, bên trong chỉ có một dãy giá sách chứa đầy sách cổ, một chiếc bàn, lúc này trên bàn đã bày ra bảy tám món ăn phụ.
Chu Phạn đứng trước bàn, lúc này cô ta không mặc long bào mà chỉ mặc một bộ đồ trắng đơn giản, không có vẻ trang nghiêm như trước nữa mà càng thêm tao nhã xinh đẹp.
Chu Phạn mỉm cười nói: “Hôm nay là tiệc gia đình, chúng ta đơn giản là được”.
Diệp An gật đầu: “Vừa đúng ý ta”.
Chu Phạn nói: “Mời ngồi”.
Diệp An dẫn Diệp Quân và Táng Cương ngồi xuống, đồ ăn trên bàn không phải là sơn hào hải vị gì, đều là vài món ăn thường ngày.
Chu Phạn nói: “Ta đã phái người đi tiếp quản bên Đại lục bị vứt bỏ, Đại lục bị vứt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hau-due-kiem-than/3314962/chuong-4974.html