Chương trước
Chương sau


Từng bức bích họa tinh xảo được khảm trên các bức tường xung quanh, những bức bích họa này cũng tản ra dao động năng lượng rất nhẹ, hiển nhiên không phải những bức bích họa đơn giản.



Cả đại điện thực sự lộng lẫy với những bức tường vàng.



Diệp An nhìn xung quanh, mỉm cười nói: “Thật khí thế”. Diệp Quân không nói gì.



Táng Cương tò mò nhìn xung quanh.





Sau khi đi xuyên qua một hành lang.



Mọi người đi đến một điện khá nhỏ, so với đại điện trước đó thì tiểu điện này nhỏ hơn rất nhiều, cũng không quá lộng lẫy, chỉ là một tiểu điện vô cùng đơn giản, bên trong chỉ có một dãy giá sách chứa đầy sách cổ, một chiếc bàn, lúc này trên bàn đã bày ra bảy tám món ăn phụ.



Chu Phạn đứng trước bàn, lúc này cô ta không mặc long bào mà chỉ mặc một bộ đồ trắng đơn giản, không có vẻ trang nghiêm như trước nữa mà càng thêm tao nhã xinh đẹp.



Chu Phạn mỉm cười nói: “Hôm nay là tiệc gia đình, chúng ta đơn giản là được”.







Diệp An gật đầu: “Vừa đúng ý ta”.



Chu Phạn nói: “Mời ngồi”.



Diệp An dẫn Diệp Quân và Táng Cương ngồi xuống, đồ ăn trên bàn không phải là sơn hào hải vị gì, đều là vài món ăn thường ngày.



Chu Phạn nói: “Ta đã phái người đi tiếp quản bên Đại lục bị vứt bỏ, Đại lục bị vứt bỏ quả thật không hợp để sinh tồn, ta đã sắp xếp một đại lục hoàn toàn mới cho họ, tiếp theo thư viện sẽ giúp họ chuyển đến nơi ở mới”.



Diệp Quân bỗng nói: “Trong vũ trụ Quan Huyên có lẽ có không ít chuyện tương tự như vậy”.



Chu Phạn nhìn hắn một cái, khẽ gật đầu: “Xảy ra chuyện như thế này cũng là bởi vì Quan Huyên Pháp vẫn chưa được phổ biến đúng cách, có rất nhiều người có tâm lý gặp may”.



Diệp Quân lắc đầu: “Đây chỉ là một trong các nguyên nhân, còn một nguyên nhân khác nữa, đó chính là hình phạt hiện giờ của thư viện Quan Huyên quá khoan dung”.



Chu Phạn nhìn hắn: “Nhưng nếu phạt nặng quá, một khi bị người có ý đồ riêng lợi dụng thì không phải là chuyện tốt”.



Diệp Quân khẽ gật đầu: “Cô nói không sai, nhưng bây giờ thư viện Quan Huyên mới khởi đầu, nếu không nặng về nghi lễ thì khó có thể khiến mọi người sợ”.



Chu Phạn ngẫm nghĩ rồi nói: “Thiết lập một bộ hình phạt đặc biệt, bộ hình phạt này nằm trong Quan Huyên Pháp. Tuy nhiên, chỉ có những người đặc biệt mới có thể thực hiện bộ hình phạt này, người đặc biệt này phải là người đáng tin cậy”.



Nói rồi cô ta nhìn Diệp Quân.



Diệp Quân bỗng vươn tay xoa đầu Táng Cương, mỉm cười.



Chu Phạn nhìn sang Táng Cương.

Thấy mọi người đều nhìn mình, Táng Cương nhìn mọi người, sau đó tiếp tục ăn cơm.



Từ sau khi đi theo Diệp Quân, mỗi ngày cô bé đều có thể được ăn đồ ngon.



Rất sung sướng.



Diệp Quân bỗng nhìn Diệp An: “Nhóc con này đi theo người khác, đệ không yên tâm”.



Diệp An cau mày: “Đệ muốn để cô bé đi theo ta à?”. Diệp Quân gật đầu.






























Chuyện lần này khiến hắn hiểu ra dù sao đây cũng là thế giới kẻ mạnh nuốt kẻ yếu, nếu Quan Huyên Pháp không tàn nhẫn thì sẽ không thể răn đe những người đó.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.