Chương trước
Chương sau


Nụ cười trên môi Long Đại dần biến mất, vì sư phụ trước mặt không giống như đang đùa.



Diệp Quân lại nói: “Cho nên cô nên đọc nội dung thư trước, sau đó hẵng quyết định có giúp ta hay không. Cho dù cô không giúp, sư phụ cũng sẽ không trách cô”.



Long Đại lại lắc đầu: “Sư phụ, không cần đọc đâu”.



Diệp Quân ngẫm nghĩ rồi gật đầu: “Ừ”.



Long Đại cười nói: “Ăn thôi”.





Diệp Quân nhìn Long Đại: “Bây giờ đi đưa đi”.



Long Đại: “Gấp vậy sao?”



Diệp Quân gật đầu: “Nhớ là đừng để người ngoài biết”.



Lúc này Long Đại mới nhận ra mọi chuyện có thể không đơn giản như cô ta nghĩ, lúc này cô ta hơi do dự vì vốn tưởng rằng chỉ là chuyện nhỏ, nhưng nhìn vẻ mặt của Diệp Quân, cô biết ta chuyện này có thể là một chuyện rất lớn.







Diệp Quân đang định nói thì Long Đại bỗng nói: “Ta tự đi”.



Nói rồi cô ta đứng lên rời đi.



Diệp Quân bỗng nói: “Nhớ là nhất định phải đưa tin cho hai người sư phụ nói”.



Long Đại gật đầu: “Đã biết ạ”.



Nói rồi cô ta nhanh chóng biến mất ở đằng xa.



Tiểu Tháp bỗng nói: “Thư viện vẫn còn khá nhiều vấn đề”.



Diệp Quân khẽ gật đầu: “Không có vấn đề gì thì cũng không bình thường. Thư viện phát triển nhanh như vậy, hơn nữa trước đây ta luôn tập trung ở bên ngoài, chưa từng để ý tới, mấy năm nay thư viện không bị xáo trộn đã là hiếm lắm rồi”.



Tiểu Tháp nói: “Ta nghĩ ngươi phải mạnh tay một chút”.



Diệp Quân gật đầu: “Đúng là nên như thế”.



Nói rồi hắn đóng gói các món trên bàn vào nhẫn, sau đó đứng dậy rời đi.



Hắn phải đi tìm Táng Cương.



Một mình cô bé ở bên ngoài quả thật quá nguy hiểm.



Hắn vừa rời khỏi Tiên Bảo Các, mấy chục luồng khí tức đáng sợ bỗng ập đến, sau đó một thiếu niên bỗng giáng xuống trước mặt Diệp Quân.



Trần Nhất Thiên.



Nhìn thấy Trần Nhất Thiên, Diệp Quân nhíu mày.



Trần Nhất Thiên nhìn Diệp Quân cười nói: “Dương Tháp, lại gặp nhau rồi”.



Diệp Quân bình tĩnh nói: “Sao thế?”



Nụ cười của Trần Nhất Thiên dần biến mất: “Đổi chỗ khác nói chuyện?”



Diệp Quân lùi vào trong Tiên Bảo Các.



Tiên Bảo Các từng có quy định bất kỳ ai cũng không thể động tay động chân ở Tiên Bảo Các.



Nhìn thấy động tác của Diệp Quân, Trần Nhất Thiên bật cười: “Dương Tháp, ngươi thật ngây thơ khi cho rằng mình sẽ an toàn sau khi vào Tiên Bảo Các".



Nói rồi gã định ra tay, nhưng lúc này một quản sự bỗng đi đến từ phía sau Diệp Quân, chính là quản sự trước đó tiếp đãi hắn và Long Đại.



Nhìn thấy người đến, Trần Nhất Thiên nhíu mày: “Lý quản sự”.





















Trần Nhất Thiên sửng sốt, lúc này gã mới nhớ đến vị này là chủ quản sự của Tiên Bảo Các, mặc dù không so được với Đại Chu nhưng cũng không phải là người gã có thể đắc tội, nhà họ Trần gã cũng không thể tùy tiện đắc tội.










Nói rồi ông ta xoay người đi vào Tiên Bảo Các.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.