Diệp Quân lắc đầu: “Nếu muốn sống trên thế gian này, ai có thể không nghĩ ác là sai lầm của thế gian chứ”.
Trên người ông lão bỗng toát ra khí tức bao phủ lấy Diệp Quân: “Ngươi có biết thế gian này không dung chứa loại người như cô ta?”
Diệp Quân nhìn thẳng vào ông lão: “Trời đất không dung chứa thì là trời đất sai”. Trời đất sai!
Hắn vừa nói thế, trong đại điện bỗng trở nên yên tĩnh, Táng Cương nhìn Diệp Quân không nói gì.
Ông lão nhìn chằm chằm Diệp Quân, lúc này cảm thấy vô cùng kinh hãi, ông ta không ngờ một thiếu niên mà lại dám nói ra lời phản nghịch như vậy.
Thiên đạo là sự tồn tại mà những người tu luyện như họ kính sợ nhất, hắn thế mà lại dám nói thiên đạo sai lầm.
Ông lão nhìn chằm chằm Diệp Quân, hai người cứ thế bốn mắt nhìn nhau, một lát sau ông lão nhìn thoáng qua Táng Cương nấp phía sau Diệp Quân, híp mắt lại, ánh mắt lóe lên tia tham lam: “Trên người ngươi lại có khí tức giống cô ta, thảo nào ngươi bảo vệ cô ta như vậy, nếu đều là người tàn độc như nhau thì đáng chết”.
Huyết mạch đặc biệt!
Ông lão không ngờ ở Đại lục bị vứt bỏ này lại có một huyết mạch đặc biệt, huyết mạch đặc biệt này lại giúp ích rất nhiều cho những người tu hành như họ, nhất là vài huyết mạch đặc biệt cực phẩm, quả
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hau-due-kiem-than/3308882/chuong-4919.html