“Phụt!”
Long Đại cười nói: “Sư phụ, người thật biết nói đùa”.
Diệp Quân: “…”
Không thể không nói, hắn hơi nghi ngờ, rốt cuộc cô gái này đang đọc sách gì vậy?
Lại còn hiểu nhiều từ ngữ ở hệ Ngân Hà như vậy.
Long Đại và Diệp Quân trò chuyện một lúc lâu mới rời đi, Diệp Quân đứng ở cửa thư viện nhìn bóng lưng Long Đại, khẽ nói: “Tháp gia, những ngày không có kẻ địch nhằm vào, thật không quen”.
Tiểu Tháp trầm giọng nói: “Ngươi muốn ăn đòn hả?”
Diệp Quân cười ha ha.
Đêm nay hắn đợi Chúc Hạnh Nhiễm, nhưng chờ rất lâu, Chúc Hạnh Nhiễm vẫn không xuất hiện, hắn đang định nghỉ ngơi, nhưng lúc này, hắn đột nhiên nhìn ra ngoài cửa, cách đó không xa, có một cô gái đang đứng, chính là Chúc Hạnh Nhiễm.
Diệp Quân đi ra ngoài, Chúc Hạnh Nhiễm nhìn hắn, nhưng không nói gì.
Diệp Quân nói: “Đi cùng ta”.
Nói xong, hắn xoay người đi về phía sau rừng trúc.
Chúc Hạnh Nhiễm do dự, sau đó vẫn đi theo, đến phía sau rừng trúc, hắn xoay người nhìn Chúc Hạnh Nhiễm: “Học được bao nhiêu rồi?”
Chúc Hạnh Nhiễm nói:
“Một chút xíu”.
Diệp Quân gật đầu: “Thi triển cho ta xem”.
Chúc Hạnh Nhiễm nhìn Diệp Quân, sau đó rút ra kiếm từ bên hông, chân phải điểm nhẹ trên mặt đất, cả người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hau-due-kiem-than/3308860/chuong-4897.html