Chương trước
Chương sau


“Phụt!”



Long Đại cười nói: “Sư phụ, người thật biết nói đùa”.



Diệp Quân: “…”



Không thể không nói, hắn hơi nghi ngờ, rốt cuộc cô gái này đang đọc sách gì vậy?



Lại còn hiểu nhiều từ ngữ ở hệ Ngân Hà như vậy.





Long Đại và Diệp Quân trò chuyện một lúc lâu mới rời đi, Diệp Quân đứng ở cửa thư viện nhìn bóng lưng Long Đại, khẽ nói: “Tháp gia, những ngày không có kẻ địch nhằm vào, thật không quen”.



Tiểu Tháp trầm giọng nói: “Ngươi muốn ăn đòn hả?”



Diệp Quân cười ha ha.



Đêm nay hắn đợi Chúc Hạnh Nhiễm, nhưng chờ rất lâu, Chúc Hạnh Nhiễm vẫn không xuất hiện, hắn đang định nghỉ ngơi, nhưng lúc này, hắn đột nhiên nhìn ra ngoài cửa, cách đó không xa, có một cô gái đang đứng, chính là Chúc Hạnh Nhiễm.







Diệp Quân đi ra ngoài, Chúc Hạnh Nhiễm nhìn hắn, nhưng không nói gì.



Diệp Quân nói: “Đi cùng ta”.



Nói xong, hắn xoay người đi về phía sau rừng trúc.



Chúc Hạnh Nhiễm do dự, sau đó vẫn đi theo, đến phía sau rừng trúc, hắn xoay người nhìn Chúc Hạnh Nhiễm: “Học được bao nhiêu rồi?”



Chúc Hạnh Nhiễm nói:



“Một chút xíu”.



Diệp Quân gật đầu: “Thi triển cho ta xem”.



Chúc Hạnh Nhiễm nhìn Diệp Quân, sau đó rút ra kiếm từ bên hông, chân phải điểm nhẹ trên mặt đất, cả người bay ra ngoài, vừa bay vừa vung kiếm liên tục, trong nháy mắt, mấy luồng kiếm quang bay ra cách đó vài mét.



Khi cô ta dừng lại, khuôn mặt đã tái nhợt.



“Không thiết thực!”



Diệp Quân đột nhiên nói.



Chúc Hạnh Nhiễm lập tức trừng mắt nhìn Diệp Quân: “Ngươi nói gì?”



Diệp Quân nhìn chằm chằm cô ta, không khách sáo nói: “Ta nói cô không thiết thực”.



Chúc Hạnh Nhiễm lập tức tức giận, mấy ngày nay mỗi ngày cô ta đều điên cuồng luyện tập, kiếm kỹ vừa rồi cô ta đã phát huy hơn hẳn bình thường, có thể nói, cô ta đã vô cùng hài lòng với kết quả này.



Diệp Quân nhìn khuôn mặt viết đầy vẻ không phục của Chúc Hạnh Nhiễm, khẽ lắc đầu: “Cốt lõi của kiếm kỹ này là chú trọng giết người bằng một nhát kiếm, nhưng lại bị cô tu luyện thành không thiết thực, đẹp thì đẹp, nhưng tính hữu dụng của nó giảm đi rất nhiều”.



Chúc Hạnh Nhiễm nhìn chằm chằm Diệp Quân: “Ngươi đến biểu diễn thử xem”.



Diệp Quân nói: “Xuất kiếm”.



Chúc Hạnh Nhiễm bỗng nhiên dùng kiếm đâm về phía bả vai Diệp Quân, nhưng Diệp Quân chỉ hơi xoay người đã né được kiếm của cô ta, sau đó, cô ta còn chưa kịp phản ứng, hai ngón tay của Diệp Quân đã chỉ vào cổ họng cô ta.



Hai mắt Chúc Hạnh Nhiễm mở to, vẻ mặt khó tin.



Diệp Quân thu ngón tay về, bước sang bên cạnh, nhìn Chúc Hạnh Nhiễm: “Còn muốn thử nữa không?”



Chúc Hạnh Nhiễm nhìn chằm chằm Diệp Quân: “Ngươi… sao có thể…”



Diệp Quân nói: “Tiếp theo, cô làm theo lời của ta, trước tiên nhắm mắt lại, tĩnh khí tập trung tinh thần, còn mở mắt ra làm gì? Mau nhắm lại đi…”



Chúc Hạnh Nhiễm chậm rãi nhắm mắt, giọng nói của Diệp Quân tiếp tục vang lên: “Bớt suy nghĩ lung tung...”






























Lúc này, cách đó không xa đột nhiên vang lên giọng nói quỷ dị: “Chúc Hạnh Nhiễm, cô lấm la lấm lét, ta biết ngay là cô không tốt lành gì, hoá ra cô đến đây tằng tịu với đàn ông”.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.