Nói rồi gã vác bao vải đó lên vai rồi rời đi, nhưng như nghĩ đến điều gì đó, gã quay đầu lại nhìn Diệp Quân: “Diệp đệ, ta cứ có cảm giác ngươi không phải người bình thường, ta… ngươi có thể giúp ta chăm sóc Tiểu Nhiễm không?”
Diệp Quân gật đầu: “Được chứ”.
Chúc Đào cong môi cười: “Cảm ơn”.
Nói rồi gã vác bao tải lên rồi xoay người đi.
Nhìn Chúc Đào biến mất ở cuối tầm nhìn, Diệp Quân trầm lặng hồi lâu rồi xoay người đi.
Diệp Quân đến ngoại viện, hỏi thăm mấy lần mới tìm được Chúc Hạnh Nhiễm. Chúc Hạnh Nhiễm vẫn mặc chiếc váy cũ, gương mặt như phủ một tầng sương giá.
Diệp Quân đi đến trước mặt Chúc Hạnh Nhiễm, lấy một chiếc khăn tay ra đưa cho Chúc Hạnh Nhiễm: “Đây là học phí mà cha cô đưa cho cô, huynh ấy đi rồi”.
Chúc Hạnh Nhiễm im lặng hồi lâu, sau đó nhận lấy chiếc khăn tay.
Diệp Quân không nói gì, xoay người rời đi.
Chúc Hạnh Nhiễm cũng xoay người rời đi, nhưng đi được mấy bước cô ta bỗng quay người lại nhìn Diệp Quân: “Có phải ngươi rất xem thường ta không?”
Diệp Quân dừng bước, hắn xoay người lại nhìn Chúc Hạnh Nhiễm: “Cô muốn nói gì?”
Chúc Hạnh Nhiễm nhìn chằm chằm hắn: “Phải, ta ghét ông ta làm ta mất mặt đấy”.
Diệp Quân ngẫm nghĩ rồi nói: “Cô nghĩ có một người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hau-due-kiem-than/3308858/chuong-4895.html